Giọng nói của Ngụy Phi Long bình thản, lại ngậm lấy uy nghiêm không cho
làm trái: “Theo lý thì nên để các ngươi ký Sinh Tử Khế, nhưng hai người các
ngươi đều rất nóng lòng chiến đấu, nên không cần ký cũng được. Nhưng các
ngươi đều hiểu quy củ trên võ đài rồi đấy, ai dám làm trái quy tắc, Đông Thiên
hội sẽ truy sát kẻ đó đến cùng. Các ngươi sẽ biết, tuy thiên hạ này rất lớn,
nhưng không có chỗ cho các ngươi dung thân.”
Sau đó, Ngụy Phi Long quơ quơ đồng tiền trong tay lên: “Chú ý! Tiền rơi xuống
đất, liền có thể ra tay.”
Coong!
Theo Ngụy Phi Long búng một cái, đồng tiền kia liền bay lên cao, đến hai mươi
trượng mới chậm rãi rơi xuống.
Toàn thân Vương Mệnh run rẩy, hai mắt hiện lên một vệt ánh sáng, trên mặt
cũng nổi lên một vệt đỏ ửng vì quá hưng phấn.
Hắn nắm đao bên hông, toàn bộ tinh thần đều khóa chặt Sở Hi Thanh và đồng
tiền đang rơi xuống kia.
“Bạch Mã Phi Mã của ngươi rất lợi hại! Khi còn ở trên thuyền, quá nửa là ngươi
vẫn chưa dùng toàn lực, đúng không? Vì vậy, ta cũng không dám nói có thể
thắng ngươi trong vòng mười hai chiêu. Có điều, ngươi cũng chỉ có mười hai
chiêu thôi, hãy để ta xem mười hai đao này của ngươi đi.”
Hắn đoán rằng Sở Hi Thanh chỉ có thể chém mười hai đao Bạch Mã Phi Mã.
Mười hai chiêu này là mạnh mẽ nhất, bén nhọn nhất, đáng sợ nhất, cũng làm
cho ngươi ta bất ngờ nhất của Sở Hi Thanh.
Tại trước mắt Vương Mệnh, Sở Hi Thanh lại như một đóa hoa tươi sắp nở, hắn
muốn nhìn thấy phong thái xinh đẹp nhất của nó.
Nhanh lên, bắt đầu nhanh một chút. . .
Vì sao đồng tiền này còn chưa rơi xuống đất?
Sở Hi Thanh cũng một tay đè đao, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn đang nghĩ đến canh thịt lừa và thịt lừa nướng của Thiên Thượng yến, trong
lòng lại sinh ra ý thèm ăn.
Hình như nguyên chủ thân thể này rất yêu thích hai món này, khiến cho hắn vừa
mới nghĩ đến là đã chảy nước miếng.
Mùi vị của thịt lừa ở thế giới này cũng không giống như thịt lừa ở thế giới kia.
Có phải là nên ở lại thêm nửa ngày? Qua bên kia ăn một bữa cho đỡ thèm?
Tuy nhiên, khi đồng tiền rơi xuống cách mặt đất không đến một trượng, Sở Hi
Thanh vẫn thu hồi suy nghĩ, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đối thủ.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, đạo lý này dùng ở chỗ nào cũng không
sai.
Lúc này, toàn bộ trong và ngoài võ đài đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín
thở, bình tĩnh nhìn hai người trên đài.
Từ khi xuất đạo, Phong Đao – Vương Mệnh vẫn luôn tiến bộ thần tốc.
Có rất ít đối thủ cùng tuổi tác có thể chống đỡ được quá ba chiêu của hắn.
Khoảng tầm nửa năm trước, người này từng chiến đấu với vị đang xếp thứ 9
trên Thần Tú Thập Kiệt đao, chống đỡ trăm chiêu mà không bại, từ đây danh
chân kinh thành và hai châu Hà Lạc.
Sở Hi Thanh cũng không phải kẻ yếu.
Người này được xưng là Sở Nhất Đao, quét ngang thiếu niên đao khách của bốn
châu, xưa nay chỉ dùng một đao để giải quyết.
Mà lúc này, tất cả mọi người cũng cho rằng, thắng bại của hai người sẽ được
quyết định trong vòng mười chiêu.
Hoặc là Sở Hi Thanh đánh bại Phong Đao – Vương Mệnh trong vòng mười
chiêu.
Hoặc là Phong Đao – Vương Mệnh sống qua mười chiêu, chống đến khi chân
nguyên của Sở Hi Thanh cạn kiệt, sau đó kéo vị này ra khỏi Thần Tú Thập Kiệt
đao!
Chỉ là không biết tình hình hôm nay sẽ ra sao, ai thắng ai thua?
Keng! Cheng!
Theo đồng tiền kia rơi xuống đất, phát ra tiếng đinh đương.
Hai người đồng thời rút đao, làm cho trên đài đá lấp lóe hàn quang, cương lực
khuấy động.
Thân hình của Thần Tú Thập Kiệt lại lấp lóe như ảo như huyễn, đi đến góc tay
trái của Sở Hi Thanh.
Từ 177 lần giao thủ với Sở Hi Thanh đến xem, đây là vị trí mà sức mạnh và tốc
độ của Sở Hi Thanh yếu kém nhất, cũng là vị trí dễ dàng để phòng ngự Bạch
Mã Phi Mã nhất.
Trong nháy mắt này, con ngươi Vương Mệnh khẽ co lại, mắt hiện ra vẻ không
thể tưởng tượng nổi.
Một vệt ánh đao màu trắng, đang càng ngày càng lớn ở trong mắt của hắn.
Đó là Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh, tốc độ đao cũng đạt đến cực
hạn của thị giác Vương Mệnh.
Khi Vương Mệnh phản ứng lại, Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh đã
chặn cổ họng của Vương Mệnh.
Lưỡi đao phá tan cổ áo của Vương Mệnh, chém ra một tia máu.
Vương Mệnh không thể không dừng lại, nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt không
thể nào tưởng tượng nổi.
Đao của người này. . . làm sao lại có thể nhanh đến mức này?
Lúc này, toàn bộ bên dưới võ đài cũng truyền ra những tiếng vang vọng.
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt giống nhau.
Đường đường là Phong Đao – Vương Mệnh, một trong ba thiếu niên đao khách
trẻ tuổi và xuất sắc nhất trong phạm vị kinh thành, lại bị một đao của Sở Hi
Thanh chỉ thẳng vào cổ họng?
Đùa cái gì thế? Hay là bọn họ đang nằm mơ?
“Tiên sư cha nó!” Hồ Khản đứng ở trước lan can tầng cao nhất của tửu lâu,
không nhịn nổi mà chửi một tiếng, ánh mắt của hắn cũng tràn đầy kinh hãi:
“Đao pháp của Sở sư huynh đã đến tầng thứ này rồi sao? Chỉ dùng một đao để
đánh bại Phong Đao – Vương Mệnh?”