Bá Võ - Khai Hoang

Chương 609

Rốt cuộc là Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ đánh giá thấp Sở Hi Thanh,
hay là thế giới này thay đổi quá nhanh, trình độ võ đạo đã tăng lên trên diện
rộng rồi?
Ngay khi bốn người đều khẩn trương và căng thẳng, tâm tư đang hỗn loạn, thì
bóng người của Sở Hi Thanh lại động một lần nữa.
Sở Hi Thanh bỗng nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở sau lưng của một vị võ tu
lục phẩm hạ.
Cực chiêu – Phong Chi Ngân!
Đây là cực chiêu mà Sở Hi Thanh đã sử dụng quen, nhưng dưới sự phụ trợ của
thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, thì lại có một phong thái khác.
Người đối diện Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy nguy hiểm đến cực hạn.
“Muốn chết!”
Hắn không do dự chút nào, dứt khoát kích hoạt hai ống tiêm ở trong tay áo.
Đây là ám khí Thần Tiên Kiếp của Thần Cơ môn, trong nháy mắt đã bắn ra hơn
một ngàn viên ngân châm về phía trước.
Cùng lúc đó, hắn còn sử dụng một tấm Phong độn phù, hòng biến thành cuồng
phong, chạy thoát khỏi Sở Hi Thanh.
Một đao chém chết tên lục phẩm hạ kia của Sở Hi Thanh, đã làm cho hắn hoàn
toàn không còn can đảm để chống lại.
Người này là sát thủ kim bài lục phẩm của Sát Sinh Lâu, thực lực mạnh hơn
người ban nãy không ít.
Nhưng hắn cũng tự hiểu lấy mình, biết mình tuyệt đối không thể chống lại một
đao kia của Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, ngay một chớp mắt tiếp theo, hắn chỉ thấy trước mắt có hàn quang
lóe lên.
Một đao này tựa như thần phạt từ trên trời đánh xuống, bổ thân thể hóa cuồng
phong của hắn, cũng chém đầu của hắn xuống.
Ba tên sát thủ còn lại nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời đều sinh lòng hồi hộp
căng thẳng.
Đó rõ ràng là ‘lực lượng phá pháp’! Hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ, dễ dàng loại
bỏ Phong độn phù ngũ phẩm.
Chuyện này có nghĩa là, bất cứ pháp thuật nào cũng trở nên vô dụng trước mặt
Sở Hi Thanh, bao quát cả ngọc phù bảo mệnh ở trong tay bọn họ.
Sắc mặt của ba người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, đáy lòng cũng sinh ý tuyệt
vọng.
Bọn họ đã ý thức được kết cục của mình, hơn nữa còn không có bất kỳ biện
pháp nào để xoay chuyển.
Mà lúc này, nơi sâu xa trong rừng cây ở bờ nam, bên người Kế Tiễn Tiễn đã có
bốn bộ thi thể.
Đó chính là bốn vị sát thủ Sát Sinh Lâu đuổi theo nàng, tất cả đều là đầu nổ
tung, không có sức chống cự nào mà đột tử tại chỗ.
Sau khi Kế Tiễn Tiễn giết người, liền lấy Hóa Thi Thủy trong ống tay áo ra, bắt
đầu nhỏ vào bốn bộ thi thể.
Khi bốn bộ thi thể này phát ra tiếng ‘xì xì’, nhanh chóng tan ra, phó thiên hộ Đô
Hồng Liên của Cẩm y vệ cũng lắc mình đi đến phía sau nàng.
Mùi máu tanh ở nơi này cũng bốc lên tận trời.
Nàng không thể không ngừng thở, vẻ mặt nghiêm túc, khom người nói: “Thiên
hộ đại nhân! Chúng ta đến muộn một bước, còn xin thứ tội.”
Kế Tiễn Tiễn nở nụ cười thản nhiên: “Chỉ là hai tên sát thủ ngân bài lục phẩm
của Sát Sinh Lâu mà thôi, ta còn cần các ngươi giúp đỡ? Nếu như chờ các ngươi
chạy đến kịp, há không phải là ta vô năng?”
Nàng phất tay áo: “Lát nữa các ngươi có thể mô phỏng hình thể của bọn họ, rồi
rút lui ở trước mặt Sở Hi Thanh.”
Nếu như vậy, bốn người này liền không phải chết trong tay Kế Tiễn Tiễn nàng.
Bốn người này đột nhiên rút lui, nào có liên quan gì đến nàng.
Chỉ cần Sở Hi Thanh nhìn thấy bọn họ rời đi, liền sẽ không nghi ngờ lên đầu
nàng.
Kế Tiễn Tiễn không khỏi âm thầm đắc ý vì sự nhanh trí của mình.
“Đúng rồi.” Ánh mắt của Kế Tiễn Tiễn lại chuyển qua hướng mặt sông: “Vị
đường chủ đại nhân kia của ta đâu? Hắn không có sao chứ?”
Kế Tiễn Tiễn biết năng lực cảm ứng của Sở Hi Thanh bây giờ rất mạnh, trong
phạm vi mười trượng, thậm chí còn có năng lực biết trước như Thần Tri.
Vì đề phòng Sở Hi Thanh nhìn ra sơ hở, nên nàng cố tình dẫn bốn người này đi
cực xa.
Nơi này cách mặt sông tận mười lăm dặm, vượt xa khỏi phạm vi thần thức của
Sở Hi Thanh. Rừng rậm rậm rạp cũng có thể che đậy tầm mắt của Sở Hi Thanh.
Nhưng cùng với đó, Kế Tiễn Tiễn cũng không thể biết được tình hình của Sở Hi
Thanh.
Kế Tiễn Tiễn chỉ có thể dựa vào đám thuộc hạ ẩn núp trong bóng tối của mình,
để bảo đảm tính mạng cho Sở Hi Thanh.
“Hắn không có chuyện gì.”
Phó thiên hộ Đô Hồng Liên khẽ lắc đầu, ánh mắt rất quái dị: “Những sát thủ Sát
Sinh Lâu kia đều không phải đối thủ của hắn, vừa rồi ta ở cách hai mươi dặm,
nhìn thấy người này giết người đều không cần đao thứ hai.”
“Mặc kệ là lục phẩm hay là thất phẩm, đều là một đao. Có lẽ khi thiên hộ đại
nhân đi qua bên kia, thì hắn đã giải quyết xong rồi.”
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì sững sờ, nàng nhìn Đô Hồng Liên với ánh mắt khó
có thể tin tưởng.
Nàng nghi ngờ thuộc hạ của mình trúng huyễn thuật, đang nói mơ giữa ban
ngày.
Sau đó, sắc mặt Kế Tiễn Tiễn ngưng lại, nàng hóa thân thành ảo ảnh, lao về phía
bờ sông như một cơn gió.
Nàng muốn nhìn đao của Sở Hi Thanh một chút, xem xem có phải mạnh như
Đô Hồng Liên nói hay không!

Bình Luận (0)
Comment