Trên mặt Mạc Kỳ Lân nhất thời lóe lên một vệt tức giận: “Được!”
Người này quả nhiên là coi trời bằng vung, hung hăng càn quấy như lời đồn đại!
Hắn trực tiếp nhảy lên từ trên lưng ngựa, sau đó đạp lên mặt sông, chạy về phía
thuyền của Sở Hi Thanh.
Thân pháp của Mạc Kỳ Lân cực nhanh, khi dùng tốc độ nhanh nhất thậm chí
còn vượt qua Hoàng Long câu trong thời gian ngắn. Chỉ trong khoảnh khắc mà
hắn đã vượt qua mấy dặm, đi đến phía dưới thuyền nhanh.
Sau đó, dưới chân Mạc Kỳ Lân bỗng nhiên hiện lên hai đám bọt nước cực lớn,
đồng thời bóng người của hắn cũng đột nhiên lăng không mà lên.
“Sở thiếu hiệp chú ý!”
Mạc Kỳ Lân tiếng như lôi chấn, đao pháp cũng tựa như lôi đình.
Giống như là giữa mùa xuân, mây trong gió nhẹ lại có một vệt lôi đình lóng
lánh.
Sấm chớp mùa xuân, vạn vật sinh sôi, chính là Kinh Trập!
Đao pháp của hắn, chính là Kinh Trập đao!
Nhưng lúc này, Diệp Tri Thu lại bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh.
Nàng cảm ứng được quanh người Sở Hi Thanh đang có một đao ý kỳ lạ.
Đó là Nhai Tí đao ý!
Cái này khiến cho Diệp Tri Thu hơi thất thần.
Nàng đang suy nghĩ đến cái bình ngọc đựng tinh huyết của Sở Hi Thanh, và cả
bản chủ giải Bạch Mã Phi Mã mà Diệp Kinh Nguyên bắt Sở Hi Thanh viết, bây
giờ hẳn là được đưa về Vô Tướng thần tông rồi chứ?
Không biết bản sơn có phân biệt được rõ ràng không?
Sở Hi Thanh rốt cuộc cảm phải là người mà Huyết Nhai thần đao cảm ứng hay
không?
Trong khoảnh khắc này, Diệp Tri Thu nghe thấy một tiếng kim loại va chạm.
Khi nàng ngưng thần lần nữa, liền nhìn thấy bóng người Mạc Kỳ Lân bị đánh
bay ra khỏi boong thuyền.
Cả người hắn bay ra khỏi boong thuyền như sao băng, sau đó một nửa thân thể
chìm vào trong nước, trượt dài tận ba mươi trượng thì mới ổn định được cơ thể,
lần nữa đứng vững trên mặt sông.
Lúc này, không chỉ khóe môi Mạc Kỳ Lân tràn ra một vệt máu, mà vị trí cổ tay
phải của hắn cũng bị nứt ra một vệt máu.
Sở Hi Thanh thì lại đặt chân trên boong thuyền, đao bên hông tựa như chưa
từng ra khỏi vỏ, sắc mặt hắn thong dòng, ôm quyền về phía Mạc Kỳ Lân: “Mạc
huynh, đa tạ!”
Diệp Tri Thu nhìn thấy tình cảnh này, lại không thấy bất ngờ chút nào.
Tuy rằng vừa rồi nàng không nhìn thấy bọn họ giao thủ, nhưng lại hiểu được
quá trình giao thủ của bọn họ.
Lần này, Sở Hi Thanh lựa chọn lấy lực phá lực.
Đầu tiên, hắn dùng Nhai Tí đao ý, phản xạ và bắn ngược đại đa số lực lượng và
đao ý của Mạc Kỳ Lân, mạnh mẽ đẩy lùi.
Sau đó, lại lấy khoái đao mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, khi Mạc Kỳ Lân
chưa kịp phản ứng thì đã chém vào cổ tay của Mạc Kỳ Lân.
Cái tên này thật sự là quá xui xẻo.
Với tu vị võ đạo và thiên phú huyết mạch của hắn, còn cả nguyên công cao hơn
nửa phẩm kia, vốn có thể chống đỡ khoảng mười chiêu của Sở Hi Thanh.
Vấn đề là hiệu quả Thần Chi Thương trong cơ thể Sở Hi Thanh vẫn chưa biến
mất.
Mạc Kỳ Lân bây giờ đang giao thủ với Sở Hi Thanh tăng gấp bốn lần, há có thể
không thua trong chớp mắt?
Mạc Kỳ Lân thì lại lặng lẽ không nói gì.
Khóe môi hắn tràn ra càng nhiều máu hơn.
Đây không phải là do thương thế của hắn, mà là do khí huyết trong lòng ngực
Mạc Kỳ Lân quay cuồng, lửa giận công tâm.
Khi Mạc Kỳ Lân rời khỏi kinh thành, hắn tự nhận rằng mình sẽ không bại,
nhưng kết quả lại bại thảm như vậy!
Thế mà hắn không sống nổi quá hai đao ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Không! Nói chính xác hơn, thì hắn đã bại ở đao đầu tiên.
Đường đường là người xếp hạng 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao, lại không đỡ
nổi một đao của hạng 10!
Vậy mà mình còn nói Sở Hi Thanh có tài cán gì mà đòi đặt ngang hàng với Mạc
Kỳ Lân hắn ở trước mặt sư đệ. . .
Cùng lúc đó, còn có ít nhất hơn ngàn người ở hai bên bờ sông Thương Lãng
nhìn thấy một màn này.
Có mười mấy người trong đó lập tức lấy tin phù ở trong tay áo ra, vội vàng viết
lên đó.
“. . .Ngày 10 tháng 3, khi Sở Hi Thanh rời khỏi kinh đã đột phá thất phẩm. Buổi
trưa ngày hôm đó, gặp mặt mười hai tên sát thủ của Sát Sinh Lâu vây giết. Sở
Hi Thanh nguyên công tiến nhanh, thực lực tăng vọt. Hai sát thủ kim bài lục
phẩm hạ, hai sát thủ ngân bài lục phẩm hạ của Sát Sinh Lâu, đều bị hắn một đao
bêu đầu.”
“Không lâu sau, Mạc Kỳ Lân xếp hạng 9 trên Thần Tú Thập Kiệt đao xuất hiện,
tuyên bố khiêu chiến Sở Hi Thanh, lại bị Sở Hi Thanh đánh bại bằng một đao!”
Không lâu sau, mấy còn bồ câu đưa thư, mấy cái tin phù, còn có hai cái Càn
Khôn phi kiếm, từng cái bay lên mà đi. Bọn chúng tiến vào tầng mây, biến mất
ở chân trời xa xa.
Cũng tại lúc Sở Hi Thanh rời kinh gặp phục kích, bản sơn Vô Tướng thần tông
ở biên cách phương bắc.
Đại trưởng lão Giáo Viên Viện, Thanh Hư Tử cũng nhận được một bình ngọc và
một bản sách ‘chú giải Bạch Mã Phi Mã’ từ ‘đặc sứ Huyết Nhai’ Đông Châu là
Tông Lệnh Thư