Bá Võ - Khai Hoang

Chương 654

Vẻ mặt Lỗ Bình Nguyên lẫm liệt, trả lời: “Thiếu kỳ chủ, hai người bọn họ đều
nói giống nhau, cả hai đều nói là tự mình muốn đến. Bọn họ cho rằng Thiết Kỳ
Bang ta đang tranh đấu kịch liệt với các thế gia ở Tú Thủy, lại đắc tội với Thái
thú bản quận.”
“Bây giờ kỳ chủ đại nhân lại sắp thăng cấp, Thiếu kỳ chủ ngươi tuyệt đối không
dám đắc tội với Án sát sứ Đông Châu vào lúc này. Vì vậy bọn họ muốn thử một
chút, nếu có thể lấy được việc kinh doanh ở Miếu thị thì tốt, nếu như không lấy
được thì cũng có thể vơ vét một khoản tiền của chúng ta. Nhưng mà chuyện này
rất không hợp lý. . .”
Hắn híp mắt nói: “Thiếu kỳ chủ bây giờ đang danh chấn thiên hạ, uy chấn Tú
THủy, ngay mấy ngày trước, ngài còn đánh Long Hành trọng thương. Hai người
này có ngu xuẩn và nông cạn đến mức nào, cũng phải biết Thiếu kỳ chủ ngài
không dễ trêu, chắc chắn sẽ không nhường nhịn bọn họ.”
“Còn nữa, nếu như bọn họ muốn vơ vét tiền tài, vậy không nên làm to chuyện
như vậy, náo loạn đến toàn bộ Cổ Thị tập đều biết, khiến cho Thiếu kỳ chủ ngài
không có đường lui.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, lại nhìn về phía Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly thì lại tay nâng cằm, rơi vào trầm ngâm: “Ta đã quan sát bọn họ,
tựa như có một chút dấu vết của huyễn thuật, nhưng thủ đoạn của đối phương
rất cao siêu, tu vị của ta còn thấp, không thể xác định chuyện này mà không đả
thương nguyên thần của của bọn ho. Nhưng chuyện ngày hôm nay, thật sự là
cực kỳ quái lạ.”
Tay cầm đao của Sở Hi Thanh không khỏi run lên.
Có câu nói này của Lục Loạn Ly, đã là đủ rồi.
Sở Vân Vân không sai. Cục diện bây giờ đúng là gió nổi mây vờn, sóng ngầm
mãnh liệt.
“Ta sẽ ủy thác Ngô Mị Nương đi điều tra việc này, tìm kẻ giật dây. Bình
Nguyên, chính ngươi cũng có thể thử một chút.”
Sở Vân Vân để Lỗ Bình Nguyên quản lý Miếu thị, không chỉ bởi vì người này
là nhân tài quản lý duy nhất ở Tây Sơn Đường.
Mà còn do Thắng Bại Lâu tập hợp rất nhiều khách khứa từ nam ra bắc, nhân thủ
của Lỗ Bình Nguyên có thể thu thập rất nhiều tin tức từ trong những lời nói của
bọn họ.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại quay đầu, nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn: “Tiễn Tiễn, khi
nào tu vị của ngươi mới đến đỉnh? Đã mua bí dược lục phẩm chưa? Nếu như
bây giờ mua, thì dự tính phải tốn bao nhiêu tiền?”
“Ta?” Kế Tiễn Tiễn tỏ vẻ ngờ vực: “Ta còn khoảng nửa năm nữa mới có thể tu
luyện đến thất phẩm thượng viên mãn.”
Thật ra nàng cũng muốn ‘tăng’ tu vị.
Tu vị của nàng hiện giờ đang là thất phẩm thượng, tựa như có hơi yếu.
Tuy nhiên, nhân vật Kế Tiễn Tiễn mà nàng đang diễn lại được sắp xếp như vậy.
Tu vị phải thấp hơn mấy người Lý Thần Sơn một tí tẹo.
“Còn về phần bí dược. . .”
Kế Tiễn Tiễn vốn muốn nói mình không có gì cả, nhưng không biết vì sao mà
nàng lại đổi giọng: “Thật ra ta đã tìm được tài liệu chính của bí dược lục phẩm,
phẩm chất cũng không tệ lắm, hiện giờ chỉ cần tìm một ít tài liệu phụ, đại khái
cần khoảng bảy ngàn lượng.”
“Rất tốt!” Ánh mắt Sở Hi Thanh sáng ngời: “Ta sẽ bỏ số tiền đó, mau chóng thu
thập bí dược đi.”
Lúc này, có hai cô bé trên đò ngang cau mày.
Lục Loạn Ly nghĩ thầm, Sở Hi Thanh lại trực tiếp gọi Kế Tiễn Tiễn là ‘Tiễn
Tiễn’, có phải quá thân mật rồi không?
Sở Vân Vân thì lại nghĩ thầm, vì sao Sở Hi Thanh lại tin tưởng Kế Tiễn Tiễn
này như vậy, có phải là hơi quá rồi không?
Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục chắp tay sau lưng, nhìn về mặt sông phía trước.
Hắn đã quyết định rồi, dù có phải vay tiền thì hắn cũng phải để cho Lý Thần
Sơn và Ngụy Dương thăng cấp.
Chỉ cần thế lực của hắn đủ mạnh, đừng nói là một Án sát sứ Đông Châu, mà
chính là Tổng đốc Đông Châu cũng không làm gì được hắn.
. . .
Cùng lúc đó, quận thừa Hạ Hầu Đông đã đưa hai người Nguyên Đỉnh và Hạ
Hầu Thâm về quận nha, lại trở tay tát mạnh lên mặt của Nguyên Đỉnh.
Một tát này của hắn cực mạnh, Nguyên Đỉnh không chỉ bay ra ba trượng, mà
còn trực tiếp có quắp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Hạ Hầu Thâm thấy thế không khỏi rùng mình, không rét mà run: “Tộc thúc. . .”
Quận thừa Hạ Hầu Đông không nói gì, hắn chỉ điểm vào trán của Hạ Hầu
Thâm, rồi ngưng thần cảm ứng.
Một lát sau, Hạ Hầu Đông liền hừ lạnh một tiếng: “Đây là huyễn thuật!”
Con ngươi Hạ Hầu Thâm hơi co vào: “Tộc thúc, ý của ngài là?”
“Còn có thể là cái gì? Hai người các ngươi bị người khác mê hoặc. Ta đoán các
ngươi cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy, lại đi trêu chọc Sở Hi Thanh vào thời
điểm này.”
Hạ Hầu Đông nói đến chỗ này, cố ý quay đầu nhìn về phía chủ viện của quận
trưởng: “Có lẽ là vị Thái thú đại nhân kia, thực sự là thủ đoạn cao cường.”
Mặt Hạ Hầu Thâm hơi tái xanh, hắn cúi đầu nhìn vết thương khắp người của
mình, trong lòng lại tức giận đến muốn phát điên

Bình Luận (1)
Comment
Slow 6
Slow
Reader
2 Ngày Trước
j vay >
Trả lời
| 0