
Thiếu Tiếu Sinh nói tiếp: “Còn nữa, thân phận và lai lịch của Tử Vận cô nương
bên cạnh ngươi cũng rất đáng nghi, rất có thể xuất thân từ Ma môn Huyễn Linh
tông, là mị nữ chuyên tu luyện tâm linh huyễn pháp. Giả Đại Lực, ngươi dám
nói trong này không có vấn đề? Nhưng người tiếp xúc với ngươi có lai lịch gì?
Mười chín vạn lượng bạc kia lại từ đâu đến?”
“Tử Vận?”
Giả Đại Lực trợn tròn mắt, tựa như khó có thể tin.
Sau đó hắn trở nên yên lặng, yên tĩnh không nói gì.
Hắn không thể nào trả lời vấn đề của Thiết Tiếu Sinh. . .
Sắc mặt Thiết Tiếu Sinh lại càng tuyệt vọng hơn, ánh mắt tràn đầy đau lòng và
thất vọng: “Nhân lúc địch chưa đến, ngươi tự phong ấn tu vị đi, đừng ép ta ra
tay. Nếu như Đại Lực ngươi cảm thấy ta vu oan cho ngươi, vậy chờ đến khi trận
chiến này kết thúc, ta sẽ nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng. Nếu như là sư bá ta đây
sai rồi, ta sẽ đích thân tự phạt năm mươi rơi, rồi tạ lỗi với ngươi ở trước mặt
toàn bộ bang chúng.”
Giả Đại Lực vẫn không trả lời.
Khuôn mặt hắn âm trầm, cắn răng không nói, toàn thân lại dâng lên từng tia
từng tia sương máu.
Ngay khi Thiết Tiếu Sinh âm thầm để phòng, toàn thân Giả Đại Lực hóa thành
một đoàn huyết quang, đánh thẳng về phía Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch.
Lâm Thạch bất ngờ không kịp đề phòng, mãi cho đến khi Giả Đại Lực tiếp cận
hắn năm trượng, thì hắn mới phản ứng lại.
Trường kiếm của hắn bay lên, như tùng như gió, lại bị bóng người của Giả Đại
Lực một đòn đập nát.
Giả Đại Lực càng không làm bất kỳ phòng ngự nào, toàn thân giống như một
con Thiết ngưu điên cuồng, trùng kích thẳng vào kiếm thế của Lâm Thạch.
Tuy rằng hắn nổ nát kiếm thế của Lâm Thạch, nhưng trên người cũng tràn đầy
vết thương.
Giả Đại Lực lại mặc kệ không thèm để ý, trọng kiếm trong tay tựa như Thái sơn
áp đỉnh, thế như biển gầm núi lở, khí tức thô bạo mà hung mãnh!
“Nghiệt súc!”
Thiết Tiếu Sinh cũng không ngờ Giả Đại Lực sẽ ra tay với Lâm Thạch, chiến
giáp Thiết Phù Đồ trên người hắn đã là huyết khí cuồn cuộn, Trực tiếp lắc mình
đến sau lưng Giả Đại Lực, một tay chụp vào vai Giả Đại Lực.
Đến tận giờ phút này, hắn vẫn không muốn đả thương sư điệt của mình, mà chỉ
muốn khống chế Giả Đại Lực.
Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, động tác của Thiết Tiếu Sinh hơi cứng lại,
hắn nhìn Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch ở phía trước với vẻ không dám tin
tưởng.
Lúc này, kiếm quang của Lâm Thạch bỗng nhiên từ yếu chuyển mạnh, lập tức
va chạm với Giả Đại Lực.
Bóng người của Giả Đại Lực cũng trượt lùi về sau ba trượng, Lâm Thạch thì lại
lùi về phía sau ba thước.
“Ngũ phẩm hạ!”
Trong miệng Giả Đại Lực đầy máu, con ngươi co rút lại, lặng lẽ cười gằn: “Quả
nhiên là ngươi! Hay cho Lâm đại đường chủ, xin hỏi ngươi ẩn giấu tu vị là
muốn làm gì?”
Sắc mặt Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch xanh mét, nhưng không còn gì để nói.
Hắn phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người trong Thiết Kỳ Bang đều đang nhìn
qua bên này.
Ánh mắt của Thiết Tiếu Sinh nhìn hắn, thì lại càng là lạnh lẽo như đao.
“Ta chưa bao giờ phản bội sư thúc sư bá!” Giả Đại Lực hơi ngước mặt lên, mắt
hiện ra ánh sáng lạnh lẽo: “Một tháng này đúng là ta đã tiếp xúc với rất nhiều
người, nhưng đó là do ta không cam lòng Sở Hi Thanh lên làm Thiếu kỳ chủ.
Cho nên muốn mời chào một ít nhân thủ, thậm chí không tiếc vay tiền với lãi
cao, vay mười vạn lượng bạc, cộng thêm tích góp bao năm của ta, đổi bí dược
lục phẩm thượng và một bộ chiến giáp cấp độ ngũ phẩm hạ.”
“Giả mỗ làm người ngay thẳng! Sở Hi Thanh và sư thúc sư bá không có lỗi với
ta, ta há lại làm chuyện lòng lang dạ sói? Ta có không cam lòng đến mức nào,
thì cũng chỉ muốn làm ra công lao, đè ép uy phong của Tây Sơn Đường. Thậm
chí còn không tiếc tiếp xúc với đám người Ma môn kia, nghĩ muốn đổi một hai
bí pháp ma đạo có hậu hoạn không lớn.”
Hắn nhìn Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch, mắt hiện ý cười: “Ngươi nói không
sai, người được lợi nhiều nhất mới là người đáng nghi nhất! Mười ngày trước,
tiểu Sở đã lén lút chạy đến tìm ta, hắn tìm ta uống rượu, nói trong vòng ba tháng
sẽ đi đến Vô Tướng thần tông. Sau này hắn sẽ là một thành viên của Thiết Kỳ
Bang, nhưng không có ý làm kỳ chủ Thiết Kỳ Bang. Tuy rằng ta không phục
hắn, nhưng ta biết tính cách của người này, nhất ngôn cửu đỉnh!”
“Cái này cũng rất trùng hợp, chỉ có bốn người biết chuyện Mi gia trang này.
Đường chủ Tầm Dương Đường, Lục bá làm người nhân hậu trượng nghĩa, hắn
đã nhiều tuổi rồi, năm ngoái đã muốn rửa tay chậu vàng, rời khỏi giang hồ, chỉ
là do sư thúc cầu khẩn mãi, cho nên hắn mới ở lại bang, trấn áp cục diện.”
“Hơn nữa, một nhà già trẻ của Lục bá đều được sư thúc cứu giúp, hắn phản bội
Thiết Kỳ Bang cũng sẽ không có chỗ tốt nào. Nếu không phải Lục bá, cũng
không phải ta và Sở Hi Thanh, vậy thì còn có thể là ai?”
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch hơi cau mày, vẻ mặt âu sầu: “Có phải có hiểu
lầm gì rồi không?”