
Hai người Lục Loạn Ly và Kế Tiễn Tiễn thì lại nhìn người ngồi trên cao kia với
ánh mắt đau lòng.
Sở Hi Thanh ngồi ở nơi đó, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đỏ ửng.
Một tay nắm chặt đao, ánh mắt thì ác liệt và sắc bén như đao kiếm.
“Kỳ chủ đâu? Hắn còn sống không?”
Thật ra thì từ hai canh giờ trước, Sở Hi Thanh đã nhận được tin từ Thiết Tiếu
Sinh, biết được tin tức Thiết Cuồng Nhân thăng cấp thất bại.
Cửa thành Tú Thủy còn treo một lá cờ lớn, tuyên dương chuyện Thiết Cuồng
Nhân bại vong.
Sở Hi Thanh lại không thể tin tưởng, trong thư của Thiết Tiếu Sinh, cũng không
đề cập đến kết cục của Thiết Cuồng Nhân.
Sở Hi Thanh vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hi vọng Thiết Cuồng Nhân có
thể chạy thoát từ trong đại quân.
Lỗ Bình Nguyên cười khổ nói: “Kỳ chủ cuối cùng khí huyết khô cạn, tại giờ
phút cuối cùng đã cùng chiến giáp Thiết Phù Đồ chìm vào nơi sâu xa trong lòng
đất, không thấy tung tích. Lúc này, ngay cả Ngô Mị Nương cũng không thể xác
nhận hắn sống hay chết, nhưng dựa theo lẽ thường thì . . . kỳ chủ. . .”
Hắn muốn nói kỳ chủ đã chết, nhưng khi Lỗ Bình Nguyên nhìn thấy dáng vẻ
thất hồn lạc phách của Sở Hi Thanh, thì câu nói này lại bị kẹt trong cổ họng,
không thể nói ra được.
Tuy nhiên, một ít tin tức nên nói thì vẫn phải nói.
“Quận úy Thẩm Chu đã dẫn quân ra khỏi thành, tổng cộng bảy ngàn quận quân
liên thủ với tộc binh của mấy thế gia trong nội thành, tổng cộng hai mươi ba
ngàn ngươi. Bọn họ dùng hai ngàn người chiếm cứ bến tàu phía đông thành, đại
bộ phận còn lại đang dàn quân dưới tường thành, chính là đang từng bước áp sát
về phía chúng ta. Ngoài ra còn có hai việc. . .”
Lỗ Bình Nguyên nói đến đây thì hơi dừng lại, quét mắt nhìn mọi người chung
quanh một chút, ý tứ là không tiện nói tại đây.
Sở Hi Thanh hơi vung tay lên: “Có tin tức xấu gì thì có nói hết đi.”
Lỗ Bình Nguyên hơi cau mày, nhưng vẫn mở miệng nói: “Là có quan hệ với
quân Thiên Bình, một canh giờ trước, thám tử của chúng ở phát hiện bóng
người của quân Thiên Bình ở góc đông bắc của Cổ Thị tập, tổng cộng mười sáu
ngàn người, do Du Kích tướng quân Ngụy Lai của quân Thiên Bình thống lĩnh.”
“Ngoài ra, Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã tụ tập 100 chiếc thuyền lớn, bắt đầu xuôi
dòng từ thượng du. Nhưng để cho người ta lo lắng chính là Thủy sư doanh của
quận Giang Nam, có người nói tất cả chiến thuyền trong Thủy sư doanh đã biến
mất, không biết đi đâu.”
Quân Thiên Bình là binh mã trực thuộc Tổng đốc bản châu, tổng cộng chia làm
bốn bộ, trú tại quận Thiên Bình, quận Tú Thủy, quận Lâm Hải và quận Thái
Sơn, vì đề phòng cướp biển mà thiết lập.
Nhân viên và trang bị đều dựa theo tiêu chuẩn biên quân, sức chiến đấu khá
mạnh, còn vượt qua cả quân nội phủ thái giám Đông Châu.
Mà Thủy sư doanh quận Giang Nam thì là thủy sư có sức chiến đấu xếp thứ ai ở
Đông Châu, có một trăm chiến thuyền, binh mã gần vạn.
Tất cả mọi người nghe vậy, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Cha con Đơn gia thì mặt như mướp đắng, bọn họ cảm thấy lần này thật sự là bị
Sở Hi Thanh và Thiết Kỳ Bang kéo xuống tu la địa ngục, có thể không leo lên
được. . .
Lỗ Bình Nguyên cũng phát hiện lòng người bàng hoàng.
Thật ra hắn không đồng ý nói tin tức này ở đây.
Việc này ngoại trừ làm cho mọi người càng hoảng loạn ra, thì không có tác
dụng gì khác.
Chỉnh bản thân hắn cũng hết sức bất đắc dĩ.
Lỗ Bình Nguyên tưởng mình có một tiền đồ sáng sủa rồi, nhưng Thiết Cuồng
Nhân vừa chết, lại để cho phần công việc này của hắn trở nên lu mờ ảm đạm.
“Thiếu kỳ chủ!” Lỗ Bình Nguyên âm thầm thở dài, hai tay ôm quyền: “Kính xin
Thiếu kỳ chủ nhanh chóng quyết định! Thuộc hạ cho rằng, chúng ta còn phải
mau chóng tụ tập mọi người, lùi về phía Tây Sơn để né tránh, một khi bị binh
mã triều đình bao vây, vậy rất khó chống đối.”
Nhân mã của Tây Sơn Đường đều ở đây.
Vì vậy ‘mọi người’ trong lời nói của Lỗ Bình Nguyên, chính là chỉ bang chúng
của Thiết Kỳ Bang, đặc biệt là người nhà của những bang chúng này.
Ngụy Dương lại cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu: “Thời gian cấp bách, nhiều
nhất nửa ngày là quân Thiên Bình có thể vượt sông. Đường chủ Lục Cửu Ly của
Tầm Dương Đường cũng không thể ngăn cản quân tiên phong của Thập Thất
Liên Hoàn Ổ, chúng ta trì hoãn thêm một canh giờ, thì có nguy hiểm toàn quân
bị diệt.”
Trong đám người cũng không chỉ một mình Ngụy Dương là không đồng ý với
Lỗ Bình Nguyên.
Lý Thần Sơn liền lắc đầu, nhưng cái nhìn của hắn lại khác với Ngụy Dương:
“Bây giờ chúng ta lùi lại, gia quyến của các huynh đệ Thiết Kỳ Bang thì sao?
Còn cần huynh đệ của mười tám ngoại đường hay không? Những cu li ở bến tàu
thì phải làm sao bây giờ? Nếu như mặc kệ không để ý đến, ta dám chắc chắn là
trong vài tháng, mấy vạn binh mã của Thiết Kỳ Bang chúng ta sẽ tan thành mây
khói.”
“Từ khi thành Tú Thủy treo lá cờ lớn kia lên, lòng người phía dưới đã bàng
hoàng, ta lo lắng một khi chúng ta rời đi, Tây Sơn Đường sẽ có xu thế tan tác.”