Bá Võ - Khai Hoang

Chương 677

Đơn Xích Linh suy nghĩ rất nhanh, trên mặt thì lại hàm chứa ý bội phục mà
chắp tay: “Những thế gia trong nội thành đều có gốc gác thâm sâu, nhưng nhất
định sẽ không muốn lưỡng bại câu thương với chúng ta! Còn về Tổng đốc đại
nhân, nhiệm kỳ của hắn còn không đến một năm, có người nói gần đây người
này đang hoạt động ở trong triều, muốn tiếp nhận Lại bộ Tả thị lang. Trong thời
gian này, hắn nhất định không muốn phía dưới xảy ra đại loạn.”
Đơn Xích Linh vốn muốn ẩn nhẫn trước, toàn bộ Tây Sơn Đường bọn họ trốn
vào Tây Sơn, chờ đến khi Sở Hi Thanh gia nhập Vô Tướng thần tông, liền có
thể đưa tay tan mây thấy ánh trăng.
Lúc này lại nghĩ, nếu như Sở Hi Thanh đồng ý xông lên đầu tiên, vậy náo loạn
lên cũng không tệ nhỉ? Dựa vào cái gì mà mình phải từ bỏ sản nghiệp và gia tài,
tặng không cho Thẩm gia và Thượng Quan gia?
Hắn rất hiểu đám thế gia đại tộc này. Những tên kia làm sao có thể chịu bỏ vốn
liếng ra để lưỡng bại câu thương với Tây Sơn Đường?
Huống hồ, lúc này còn cách thời gian Vô Tướng thần tông mở cửa chiêu mộ đệ
tử tận nửa năm.
Bọn họ có thể bảo vệ Sở Hi Thanh và nhẫn nhịn đến khi đó sao?
Một khi Tư Không Thiện ổn định cục diện, liền dễ dàng triệu tập được một
lượng lớn tài nguyên.
Đến khi đó, chỉ sợ Thiết Kỳ Bang của bọn họ sẽ bị xâu xé.
“Chính là như vậy.” Sở Hi Thanh cười lạnh: “Cái này gọi là giết người phóng
hỏa được chiêu an! Nếu như quân nội phủ vẫn còn, Sở mỗ sẽ không nói hai lời,
lập tức dẫn quân về Tây Sơn, nhưng hôm nay, quân nội phủ thái giám đã bị Kỳ
chủ đánh trọng thương, Sở mỗ đúng là muốn nhìn một chút, xem xem Tư
Không Thiện hắn có thể ngồi trên cái ghế Thái thú này bao lâu!”
Hắn phát hiện vẻ mặt của đám địa chủ cường hào kia hơi rung động, từng người
đều rơi vào suy ngẫm, rốt cuộc cũng thu trường đao trong tay vào vỏ.
“Ngụy Dương! Lát nữa ngươi thống lĩnh một ngàn binh mã, giám sát chiến đấu
ở cánh trái của quân ta, tất cả người dám kháng mệnh, tác chiến bất lực, lâm
trận bỏ chạy, chém!”
Da mặt của đám địa chủ cường hào trong trướng không khỏi co quắp lại.
Binh mã dưới trướng bọn họ, phần lớn đều nằm ở cánh trái.
Trước là dùng lý lẽ và tình cảm, bây giờ thì dùng đao thương để cưỡng ép, lấy
thế ra cưỡng bức.
Xem ra vị Thiếu kỳ chủ này vẫn không tin bọn họ. . .
Sở Hi Thanh thì lại dạo bước đi đến trước mặt những thủ lĩnh thợ săn kia, hắn
chắp tay nói: “Lúc trước, Sở mỗ đã hứa hẹn với chư vị, sẽ che chở cho thợ săn
Tây Sơn, mang theo mọi người sống cuộc sống tốt lành. Xin hỏi chư vị trưởng
thôn và thủ lĩnh, từ khi chúng ta kết minh đến nay, Sở mỗ đã từng nuốt lời?”
Những thủ lĩnh kia đều được yêu mà sợ, dồn dập đáp lễ nói “Chưa từng”.
Tây Sơn Đường đúng là chưa từng nuốt lời, bây giờ bọn họ săn bắn trong núi,
không chỉ không cần giao nộp tiền tài cho tặc phỉ. Hiện giờ bán các con mồi và
sản vật cũng có thu nhập gấp ba lần khi xưa.
Mặc dù Tây Sơn Đường thu tiền bình an, nhưng cũng đều dùng trên người bọn
họ.
Chính là bởi vì cuộc sống của bọn họ tốt hơn xưa nhiều, nên mới hấp dẫn rất
nhiều thôn trang thợ săn di chuyển đến bên này.
Trong số họ có một ít người da mặt mỏng, mặt đã đỏ đến tận mang tai.
Thiếu kỳ chủ làm người làm việc, quả thực là nhân nghĩa vô song, không thể
chê!
Đám người bọn họ thì lại có chút vong ân phụ nghĩa.
Sở Hi Thanh thì lại sắc mặt thành khẩn: “Sở mỗ nói chuyện, xưa nay đều là nhất
ngôn cửu đỉnh. Hiện giờ, kênh đào Tây Sơn đã hoàn thành, ngày tháng tươi đẹp
ở ngay trước mặt, nhưng lại có biến cố này. Chư vị, người xưa có câu gọi là nếu
da không còn thì lông biết đặt ở đâu?”
“Tây Sơn Đường chúng ta cắm rễ ở Tây Sơn, liên kết máu thịt với các vị, vui
buồn cùng hưởng. Nhưng nếu như Thiết Kỳ Bang không còn, triều đình chiếm
cứ Tây Sơn, thử hỏi tương lai và tiền đồ của chư vị sẽ thế nào?”
Khóe môi hắn hơi cong lên, thần thái tùy tiện tự nhiên, nở nụ cười nói: “Cái thế
đạo này, càng ẩn nhẫn thì càng không sống nổi. Dù là Thái thú khai ân, để cho
các ngươi sống tạm sống bợ, nhưng cuộc sống ăn không no, ăn trấu nuốt rau
như trước kia thì lại có ý nghĩa gì?”
“Nếu như vậy, thà rằng chư vị đi theo Sở mỗ liều một phen! Phần lớn người
trong các người đã trải qua trận chiến ở núi Hắc Hùng, binh mã triều đình cũng
chỉ có vậy mà thôi.”
“Chúng ta bây giờ còn có sáu ngàn bang chúng Thiết Kỳ Bang, còn có 12.000
thanh cung đao, cộng thêm các huynh đệ trên sông, tổng cộng hơn năm vạn
người, dựa vào cái gì mà không dám lật trời ở Tú Thủy này? Dựa vào cái gì mà
phải cúi đầu với Thái thú? Chỉ cần kéo vị Thái thú kia xuống, từ đây quận Tú
Thủy này sẽ do người Tây Sơn chúng ta làm chủ!”
Những thủ lĩnh thợ săn kia nghe vậy liền sững sờ, bọn họ nhìn nhau một chút,
đều nhìn thấy trong mắt đối phương có vài phần kỳ dị.
Thiếu kỳ chủ nói cũng có đạo lý.
Bọn họ nghĩ đến núi Hắc Hùng, đám quận quân và tộc binh của các thế gia kia,
tựa như cũng không ra gì cả.

Bình Luận (1)
Comment
Slow 6
Slow
Reader
2 Ngày Trước
j vay >
Trả lời
| 0