
Nàng buộc dây thừng cho Sở Hi Thanh, lời nói mang theo tò mò: “Câu ‘coi
thường kẻ địch trên chiến lược, coi trọng kẻ địch trên chiến thuật’ của ngươi
vừa rồi, thật sự là rất có đạo lý, rất có yếu quyết của binh pháp. Nhưng mà
huynh trưởng ngươi đọc nó ở quyển binh pháp nào vậy, vì sao ta chưa bao giờ
nhìn thấy?”
Sở Vân Vân hơi nghi ngờ, đây rất có thể là tài học gia truyền của Sở Hi Thanh.
Bắt nguồn từ khi khai quốc quân thần của Đại Ninh kia. . .
Sở Hi Thanh hơi lắc đầu: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là có người nói
như vậy.”
Hắn không tiện giải thích, câu này nói là của một vĩ nhân ở thế giới khác.
Sau đó, Sở Hi Thanh tiện tay ấn đao, cất bước đi ra ngoài: “Đi thôi! Sương mù
đã đến rồi.”
. . .
Cùng lúc đó, Vương Chính đang đứng trước đội quân, vẻ mặt nghiêm túc nhìn
về phía trước.
Khí thế liên quân Tú Thủy rất kinh người, tổng cộng bảy ngàn quận quân, thêm
tộc binh của các thế gia kia, tổng cộng hơn hai vạn người, tất cả xếp thành đội
ngũ dài tầm một dặm, đang chậm rãi ép sát về phía bọn họ.
Còn có rất nhiều tộc binh và gia tướng của các thế gia ở trong thành chạy ra
ngoài, gia nhập vào trong đó, số lượng có thể vượt qua 24.000 người.
Vương Chính cũng là người từng nhìn thấy máu, trong tay cũng có hai mươi
mấy cái mạng người, càng là người trải qua trận chiến quy mô vạn người ở núi
Hắc Hùng kia.
Lúc này, nội tâm hắn cũng không khỏi rung động, da đầu tê dại.
Cũng không phải là Vương Chính sợ hãi.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn trải qua trận chiến quy mô lớn như
vậy, khó tránh khỏi căng thẳng.
Đây đã không phải đánh nhau bằng binh khí trong giang hồ, mà là chinh chiến
sa trường rồi, gần như tạo phản rồi.
Lúc này, Vương Chính lại phát hiện Hướng Quỳ của Bắc Thiên môn đang từng
bước áp sát về phía mình.
Vương Chính nhíu chặt lông mày, trực tiếp mở miệng hỏi dò: “Ngươi đi qua
bên này làm gì?”
Hai người bọn họ đều hiệu lực dưới trướng Lục Loạn Ly, bởi mấy trận trước đã
lập công lớn, tu vị cũng tăng lên, cho nên được đề bạt lên làm phó đàn chủ, mỗi
người quản lý ba mươi người.
Mặc dù bọn họ là đồng liêu, nhưng sau khi phân liệt thì Nam Thiên môn và Bắc
Thiên môn là kẻ địch sống chết.
Năm ngoái ở Tàng Kinh Lâu, Vương Chính còn cho là mình bị Hướng Quỳ gài
bẫy, cho nên vẫn luôn không hợp với Hướng Quỳ.
Vẻ mặt Hướng Quỳ bất đắc dĩ: “Vương hunh, dù sao ngàn năm trước Nam Bắc
thiên môn cũng là người một nhà, ngươi và ta bây giờ cũng là huynh đệ cùng
bang, cần gì xa lạ như vậy?”
Hắn còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Vương Chính cười gằn một tiếng.
Hướng Quỳ cũng biết mấy câu nói này không lừa gạt được tên này, cho nên liền
vào thẳng đề tài chính, tiếng nói ngưng thành một đường: “Vương hunh, ngươi
có ý kiến gì với tình hình của Thiết Kỳ Bang bây giờ không?”
Vương Chính âm thầm cười gằn, giọng nói dõng dạc: “Còn có thể có ý kiến gì?
Tự nhiên là cố hết sức! Ăn lộc của vua, trung thành làm việc thôi. Sở sư huynh
đối xử không tệ với ta, Vương mỗ tự nhiên sẽ lấy cái chết để báo đáp.”
“Hơn nữa, Sở sư huynh rất có vũ lược, những lời vừa nói trong trướng bống
cũng rất biết cỗ vũ sĩ khí, ta cảm thấy khí vận của Thiết Kỳ Bang vẫn chưa hết,
nhất định có thể sống qua kiếp nạn này.”
Hắn suy đoán Hướng Quỳ đã có dị tâm.
Thiết Kỳ Bang đã mệt mỏi không còn sức lực, mà dựa theo kết quả sau khi hắn
điều tra Tây Sơn Đường, nơi này quả thực là không có cái gì cả!
Chỉ có hai tên cao thủ bán yêu kia là hơi đáng nghi, nhưng vấn đề là chuyện này
có quan hệ gì với bọn họ đâu?
Tuy nhiên, Vương Chính vẫn chuẩn bị dùng hết sức để chiến đấu một trận.
Trước khi tìm thấy Nghịch Thần Kỳ, bọn họ vẫn phải lăn lộn trong hệ thống của
Vô Tướng thần tông.
Sở Hi Thanh rất được Vô Tướng thần tông coi trọng, nếu như lần này hắn
không đánh mà chạy, hoặc là không chịu dùng sức, những sư huynh đệ đồng
môn và giáo đầu ở võ quán Chính Dương sẽ nhìn hắn thế nào?
Dù sao thì bây giờ hắn biểu hiện càng tốt, sau này Vô Tướng thần tông cũng
càng coi trọng hắn hơn.
Huống hồ. . .
Vương Chính liếc mắt nhìn về nơi ngoài hai mươi trượng ở bên phải mình, đó
một cô gái dáng người cao gầy, da thịt hơi đen.
Chính là Kế Tiễn Tiễn.
Tuy rằng nàng là thủ lĩnh cận vệ của Sở Hi Thanh, nhưng lần này cũng bị sắp
xếp ở quân tiên phong, thống lĩnh đội cận vệ của Sở Hi Thanh và đàn chữ
Thanh xung kích quân địch.
Tuy nhiên, đó là Sở Hi Thanh nói, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nữ tử này
là được sắp xếp đến đây để đốc chiến.
Vương Chính có cảm giác nữ nhân này rất nguy hiểm, tốt nhất là mình nên để ý
một chút
Mấu chốt là Vương Chính cũng không tin cái tên Hướng Quỳ của Bắc Thiên
môn này.
Nếu như mình nói cái gì hoặc làm gì mà để tên này bắt được nhược điểm, nói
không chừng sẽ là một tai họa.