
Đầu óc Thiết Tiếu Sinh hơi mơ hồ, không hiểu gì cả.
Tuy nhiên, hắn vẫn đè nghi ngờ trong lòng xuống, bóng người ngự không mà
đi, bay thẳng về phía thuyền lớn tổng đà.
Đó chính là tổng đà của bọn họ, cũng là một chiến thuyền có uy lực cực lớn.
Ngay khi Thiết Tiếu Sinh phi hành được một nửa, ánh mắt của hắn lại hơi sững
sờ.
Thiết Tiếu Sinh cảm giác thân pháp và tốc độ của mình, thế mà lại nhanh hơn
trước kia tận bốn phần mười.
Sau đó, hắn chân đạp hư không, cẩn thận cảm ứng cơ thể mình.
Một lát sau, Thiết Tiếu Sinh nắm chặt nắm đấm, trong mắt từ từ hiện lên một
vệt sáng rực.
Thiên phú huyết mạch của hắn được cường hóa tận ba tầng thứ, đương nhiên là
dựa trên trụ cột vốn có!
Thiết Tiếu Sinh không biết nguyên do của chuyện này, nhưng vẫn rất muốn đại
chiến với Long đầu Nhậm Đạo Hành của Thập Thất Liên Hoàn Ổ một trận.
Từ khi Cuồng Nhân chết trận, trong lòng Thiết Tiếu Sinh tràn đầy tức giận và
thù hận, chúng nó tích tụ thành khối, tắc nghẽn khó có thể tiêu hóa, khiến cho
khí huyết của hắn không thoải mái, lồng ngực đau nhói.
Mà cách tốt nhất để phát tiết lòng thù hận này, chính là đại chiến một trận thật
sảng khoái.
Trận chiến này. . . hắn chưa chắc đã thua!
. . .
Sau trận đại chiến ở thành Tú Thủy khoảng nửa canh giờ, Thái thú Tư Không
Thiện nhận được tin tức thất bại từ thành Tú Thủy.
Lúc này, hắn đang cưỡi một chiếc xe ngựa, chạy băng băng về thành Tú Thủy.
Khi Tư Không Thiện nhận được ba thanh Càn Khôn phi kiếm, sau khi xem tin
tức ở trong chuôi kiếm xong, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi,
nhuộm đỏ chòm râu và vạt áo trước ngực.
Vết thương trên cơ thể hắn vốn đã được đè xuống, giờ lại chuyển biến xấu.
Sau đó, sắc mặt Tư Không Thiện dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra
mấy cái tên.
“Thẩm Chu! Thượng Quan Thần Hạo! Thằng nhãi ranh. . .”
Ba thanh Càn Khôn phi kiếm này, một đến từ Thẩm gia, một là Thượng Quan
gia, cái còn lại là thuộc hạ của hắn.
Tuy rằng nội dung của từng cái đều khác nhau, nhưng tin tức thì lại rất nhất trí.
Trận chiến này, liên quân thế gia Tú Thủy thảm bại, quận quân Tú Thủy chết
trận hơn năm ngàn, tộc binh của các thế gia trong nội thành cũng tử thương hơn
chín ngàn, còn có hơn năm ngàn người bị Tây Sơn Đường bắt làm tù binh.
Võ tu cao phẩm cũng bị tổn thất nặng nề, võ tu lục phẩm có hai mươi hai vị chết
trận, cao thủ ngũ phẩm cũng có năm người chết trận. . .trong đó còn có vài vị
gia chủ.
Trong quận thành Tú Thủy bây giờ, chỉ còn có chưa đến năm ngàn binh mã, số
lượng võ tu cao phẩm cũng rất thiếu thốn.
Quận úy Thẩm Chu đang cưỡng ép tráng đinh trong thành, leo lên tường thành
để phòng phủ.
Ngoài ra, thuật sư của Tây Sơn Đường vẫn thi triển pháp thuật, sương mù kéo
dài, che đậy ánh trăng.
Thời tiết hạ tuần tháng tư chính là mưa dầm liên miên, thuật sư của Tây Sơn
Đường muốn tạo sương mù là rất dễ dàng.
Quận thành Tú Thủy không thể không lấy 1500 viên linh thạch hạ phẩm và ba
vạn lượng thần kim (vàng) ra, một mặt là củng cố trận pháp trên tường thành,
một mặt là cung cấp cho thuật sư thi triển pháp thuật xua tan sương mù.
Hai mắt Tư Không Thiện đỏ bừng.
1500 viên linh thạch hạ phẩm và ba vạn lượng thần kim kia, là hắn dùng mọi
cách để gom góp, làm thuế phú để chuẩn bị nộp lên.
Đám thế gia vọng tộc này không có tiền sao? Vì sao dám tự ý sử dụng?
Càng làm cho Tư Không Thiện khí huyết công tâm, ngũ tạng như lửa đốt là mấy
người Thẩm Chu vừa đại bại, khiến cho tình thế tốt đẹp bị hủy trong một ngày.
Mất 20 ngàn binh mã này, cộng thêm một đám cao thủ kia, hắn nên làm gì để áp
chế Thiết Kỳ Bang?
Nếu như tình hình còn tiếp tục chuyển biến xấu, Thiết Kỳ Bang càn quấy quận
Tú Thủy, hắn nên nói với phía trên thế nào?
Lúc này, vô tận hối hận đang gặm nhấm trái tim hắn.
Khối đá Thiết Kỳ Bang này thật sự quá cứng, cứng đến mức hắn cắn một miếng
là rơi đầy răng, ngay cả phu nhân của hắn cũng chết trong tay Thiết Cuồng
Nhân.
Tư Không Thiện nghĩ thầm, mình tội gì phải như vậy chứ?
Cho phép Thiết Kỳ Bang tiếp tục lớn mạnh thì đã làm sao? Cần gì phải tham
đám sản nghiệp của Thiết Kỳ Bang, mà phải mạo hiểm như vậy.
Nếu như mình có thể nuốt giận vào bụng, làm Thái thú thêm vài năm, sau đó
nghĩ biện pháp chuyển đi là được.
Nhưng mà ván đã đóng thuyền, hắn đã không còn đường để hối hận.
Sau đó, Tư Không Thiện liền áp chế lửa giận trong lòng, và cả những hoảng
loạn kia xuống, rồi chìm vào suy tư.
Quận úy Thẩm Chu và trường sử Tú Thủy đều nói, Tây Sơn Đường có tận mấy
cao thủ thần bí.
Thượng Quan Thần Hạo cũng nói, trong đó có một nữ tử tu luyện Thập Tam
Thái Bảo Hoành Luyện Kim Chung, sức chiến đấu còn hơn cả Thiết Cuồng
Nhân.
Đây là sự thật.
May mà thân phận của những người này có vấn đề, không muốn bại lộ thân
phận, không thể nào hiện thân ở trước mặt người đời.
Nói cách khác, hắn vẫn còn hi vọng giải quyết cái rắc rối mang tên Tây Sơn
Đường này.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng nói của hai người trung niên:
“Thái thú!”
Đó là đại quản gia Tư Không Bàn của Tư Không Thiện, và Tùng Phong Kiếm –
Lâm Thạch.
Hai người này hẳn là đã biết được tin tức, cả hai đều cung kính đứng ở ngoài xe
ngựa với vẻ mặt âu sầu lo lắng