Bá Võ - Khai Hoang

Chương 698

Sông Thần Tú, tại khúc sông giao giới giữa hai quận Tú Thủy và Tầm Dương.
Khi ánh trăng bạc treo cao, mang theo một hơi khí lạnh mà chiếu thẳng vào mặt
sông, làm cho khúc sông dài mấy chục dặm này được chiếu sáng lấp lánh.
Lại có một cơn gió thổi qua, làm cho sóng nước dập dờn.
Đây vốn nên là khung cảnh yên bình yên tĩnh, xinh đẹp khiến cho ngươi ta mê
say.
Nhưng mà mưa tên giống như châu chấu vàng ở trên mặt sông, cộng thêm
những tiếng trống trận như lồi đình kia, hàng ngàn hàng vạn bó được, còn có
mấy trăm chiếc thuyền lớn ở khắp nơi trên mặt sông, lại đánh vỡ sự yên bình
của nơi này.
Có hơn 600 chiếc thuyền lớn tụ tập tại nơi này, ngàn buồm như mắc cửi, mưa
tên đan xen, trống trận vang trời. Mấy vạn dũng sĩ đang anh dũng chém giết,
kịch liệt giao phong ở trên thuyền. Trên mặt sông thì lại là ánh lửa ngập trời,
mười mấy chiếc thuyền đang cháy hừng hực, chung quanh đó thì lại có vô số
mảnh gỗ vụn và thi thể.
Bên dưới mặt sông, đại đa số cá đều bị tiếng trống làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.
Nhưng cũng có chút thủy thú hung mãnh và yêu loại bị hấp dẫn đến bởi mùi
máu tanh, ẩn núp dưới đáy nước, chờ đợi đồ ăn.
Long đầu Nhậm Đạo Hành của Thập Thất Liên Hoàn Ổ đang đứng trên tầng
cao nhất của một chiếc thuyền lớn, ngóng nhìn chiến trường phía trước.
Chiếc thuyền này vốn là một chiến thuyền của quân đội, thân tàu rất có khí thế,
trong khoang có thể chở 18.000 liêu, bị báo hỏng vì ‘nhiều năm không tu sửa’,
sau đó được Thập Thất Liên Hoàn Ổ mua về, cải tạo thành thuyền dân.
Mà lúc này, cái chiếc gọi là ‘thuyền dân’ này, cũng đã không còn bất kỳ dáng vẻ
nào của thuyền dân nữa. Trên thuyền có hai mươi cái nỏ Bò cạp, và mười chiếc
Bát tí cự nỗ, cộng thêm gần ba trăm cung thủ, tất cả đều đang dội mưa tên về
phía hạ du.
Trên thuyền thậm chí còn có hai máy bắn đá loại nhỏ, do song phương đã tác
chiến gần ba canh giờ, cho nên đã không còn đạn đá, chỉ có thể dừng lại.
Mà sắc mặt Nhậm Đạo Hành cũng âm trầm như nước, còn hơi ẩn chứa sầu lo.
Nhậm Đạo Hành bốn mươi tuổi, râu tóc rất dày, mặt mũi như cú vọ, nơi thái
dương thì lại nhô cao, thân thể thì lại cao bảy thước, khung xương to lớn, khí độ
uy nghiêm, nhưng lại âm lãnh đến khiếp người.
Phía sau tai Nhậm Đạo Hành còn có một ít lân phiến (vẩy). Tuy nhiên, hắn cũng
không phải là bán yêu, mà đây là do Nhậm Đạo Hành tu luyện một môn công
pháp đặc thù tạo thành.
Sau lưng Nhậm Đạo Hành còn có một tên văn sĩ gầy yếu khoảng tầm bốn mươi
tuổi.
Người này tên là Ôn Tú Văn, là quân sư của Thập Thất Liên Hoàn Ổ, giang hồ
đặt biệt hiệu là Bạch Chỉ Phiến.
Tướng mạo của Ôn Tú Văn đoan chính, khí độ hiền lành lịch sự, lúc này đang
cầm một thanh Càn Khôn phi kiếm, cau mày nói: “Long đầu, không thể tiếp tục
như vậy nữa. Quận thành Tú Thủy đã truyền tin tức, người của bọn họ đã phát
hiện chủ lực của Thiết Kỳ Bang ở gần Quỷ Khốc hạp.”
“Dự đoán là không lâu sau, 3500 tinh nhuệ của Thiết Kỳ Bang sẽ đi thuyền lên
thượng du. Nếu như trước sáng sớm ngày mai mà chúng ta vẫn chưa đánh tan
được bọn họ, như vậy Thập Thất Liên Hoàn Ổ sẽ không có phần thắng.”
Ánh mắt Nhậm Đạo Hành lại lạnh lẽo, yên lặng không nói.
Sao hắn có thể không biết tình hình bây giờ?
Tuy tinh nhuệ của Thiết Kỳ Bang chỉ có 3500 người, nhưng Thiết Kỳ Bang chỉ
cần phân tán bọn họ ra những chiếc thuyền lớn, đủ để làm cho sức chiến đấu
của mấy trăm chiếc thuyền lớn ở đối diện, có sức chiến đấu tiếp cận thủy sư của
châu.
Đến khi đó, tình thế của song phương chắc chắn sẽ đổi chiều.
Nhậm Đạo Hành vẫn luôn hâm mộ năng lực tổng động viên của Thiết Kỳ Bang.
Khi toàn thịnh, Thập Thất Liên Hoàn Ổ chiếm cứ quá nửa đường thủy của quận
Giang Nam và quận Tầm Dương, bang chúng chính thức có hơn chín ngàn
ngươi, chủ thuyền phụ thuộc cũng có năm trăm người. Nhưng bọn họ chiến đấu
với Thiết Kỳ Bang vài lần, tất cả đều rơi vào thế yếu.
Hôm nay cũng là như thế, Nhậm Đạo Hành còn nhớ vào lúc tối, Thiết Tiếu Sinh
chỉ huy 373 chiếc thuyền lớn đi từ hạ du lên đây, khí thế che kín trời đất kia
cũng làm cho hắn phải chấn động.
Nhậm Đạo Hành suy nghĩ một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía quân sư Ôn Tú
Văn của mình: “Vị chỉ huy sư của Thủy sư doanh kia nói thế nào? Nếu như hắn
đồng ý giúp chúng ta một tay, Nhậm mỗ có thể lấy năm mươi vạn lượng bạc ra
để tạ ơn.”
Sắc mặt Ôn Tú Văn hơi nghiêm túc, khẽ gật đầu một cái.
Thủy sư doanh quận Giang Nam trực thuộc Tổng đốc, có lý do gì để lấy hạt dẻ
trong lửa thay cho Thập Thất Liên Hoàn Ổ?
Nếu như là việc công thì cũng thôi, nhưng đây là việc tư của Thái thú quận Tú
Thủy.
Tổng đốc ra lệnh cho Thủy sư doanh quận Giang Nam đến đây, là vì thu thập
chứng cứ, đề phòng chuyện bất ngờ, chứ không phải xông pha chiến đấu cho
bọn họ

Bình Luận (1)
Comment
Slow 6
Slow
Reader
2 Ngày Trước
j vay >
Trả lời
| 0