
Ngự Xích Dương trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất, cố gắng dùng trường kiếm để
chống đỡ thân thể.
Hắn cắn chặt răng, cực kỳ gian nan mà phun ra bốn chữ: “Thần Thương phá
pháp!”
Đây là lực lượng Trảm thần của Thần Chi Thương, loại bỏ một bộ phận Lôi độn
của hắn, suýt nữa thì một đao chém chết hắn!
Mà lúc này, Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn đang chạy ở trên bờ sông, chỉ thấy toàn
thân lạnh lẽo, ánh mắt lo lắng.
Hắn đã bước lên mặt sông ngay khi con Ngũ vĩ bạch điêu kia xông lên.
Lữ Hành thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú.
Hắn đã nhìn thấy Ngự Xích Dương sắp rơi vào nguy cơ từ trước, cho nên lập
tức dùng tốc độ nhanh nhất để lao lên sông, hòng cứu viện Ngự Xích Dương.
Tuy nhiên, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của Ngũ vĩ bạch điêu, càng không
ngờ Sở Hi Thanh còn có một chiêu thức sắc bén và bá đạo như vậy.
Trận chiến ở trên chiếc thuyền lớn Vạn liêu kia, vẫn chưa phải là thực lực mạnh
nhất của Sở Hi Thanh. . .!
Theo Ngự Xích Dương hóa lôi để bỏ chạy, Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn cũng đã rơi
vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Tình cảnh của hắn bây giờ, còn nguy hiểm hơn so với Ngự Xích Dương vừa rồi.
Không chỉ không có trợ giúp, mà còn có ba vị đối thủ!
Ầm!
Một lượng lớn sóng nước lập tức dâng trào ở quanh người Lữ Hàn, phải cao đến
hơn mười trượng.
Theo đó, mười cái xúc tu của sát thi Hà La Ngư đã đánh thẳng về phía Quỷ Ảnh
Đao – Lữ Hàn.
Lữ Hàn không chút do dự, hắn bạo phát cực chiêu, toàn lực vận dụng ánh đao
như quỷ mị, một lần chặt đứt tám cái xúc tu của sát thi Hà La Ngư.
Đúng lúc này, Bạch Tiểu Chiêu đã hóa thành cuồng phong, lao đến sau lưng Lữ
Hàn, hai cái móng của nó vung lên, một chục đạo trảo cương sắc bén, đan xen
nhau chém thẳng về phía Lữ Hàn.
Khi lực mới của Lữ Hàn của chưa sinh ra, đòn đánh này của Bạch Tiểu Chiêu
đủ để xé nát thân thể của Lữ Hàn.
Sở Hi Thanh cũng lắc mình đến trước người Lữ Hàn.
Hắn múa đao chém ra, vẫn là một đao hội tụ Bạch Mã Phi mã, phong vô tướng,
vân vô thường, lôi biến ảo!
Đây vẫn là thẻ cực chiêu Tần Mộc Ca thất phẩm thượng: Thần Phong Minh
Kính Đao – Tam Tương Thần Đao!
Lúc này, Lữ Hàn cũng đã hóa thành một đoàn dung dịch, dung nhập vào trong
sông lớn.
Lữ Hàn cũng sử dụng một viên ngọc phù tứ phẩm.
Khác với Ngự Xích Dương, quả ngọc phù này của hắn là Thủy độn.
Hắn hóa nước mà chạy, tốc độ gần như gấp đôi sát thi Hà La Ngư.
Cho nên khi Lữ Hàn trở về bên bờ trái, trước ngực của hắn cũng nứt ra, xuất
hiện một vết thương dài tầm một thước rưỡi.
Lữ Hàn cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi Tam Tương Thần Đao của Sở Hi
Thanh, thương thế khá nặng, còn nặng hơn cả Ngự Xích Dương.
Sở Hi Thanh thì lại chậc một tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Tên Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn này cũng có một viên độn phù tứ phẩm!
Không trách người này muốn dùng toàn lực để chặt đứt xúc tu của sát thi Hà La
Ngư, đây là vi đề phòng sát thi Hà La Ngư sẽ quấy rầy Thủy độn của hắn.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Hai người này, hắn lại không thể giết được một người nào.
Tuy nhiên, đám võ tu có tu vị đến ngũ phẩm này, hoàn toàn là xuất thân giàu có,
trên người thường có các loại bảo vật để giữ tính mạng, đúng là rất khó chém
giết.
Trừ phi là có năng lực như Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly, một đòn có thể giết
chết kẻ địch, để cho kẻ địch không có thời gian sử dụng độn phù.
“A công!”
Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu đã nhảy lên trên vai Sở Hi Thanh.
Nó ngậm lấy vài phần vui mừng, lại có chút sợ hãi mà liếc mắt nhìn Sở Hi
Thanh: “Tiếp đó nên làm gì? Bọn họ có rất nhiều người, chúng ta không đánh
lại.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi sững sờ.
Lòng thầm nói tiểu bạch điêu này lại gọi hắn là A công?
Đây hình như là cách gọi phụ thân tại vùng Lê Sơn đúng không? Vì sao Bạch
Tiểu Chiêu lại gọi hắn như vậy?
Sở Hi Thanh cảm thấy khó hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những
thứ này.
Hắn liếc mắt nhìn về phương hướng thượng du một chút.
Người của Huyết Phong Đạo vẫn đang đuổi theo, võ tu cao phẩm của quân
Thiên Bình cũng đang lao nhanh về phía này.
Tuy nhiên, sau khi Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn và Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích
Dương bị trọng thương, những người này cũng đã có chút kiêng kị và đề phòng,
tốc độ đuổi theo cũng đã chậm hơn, không dám tùy tiện lại gần.
“Chúng ta đi!”
Sở Hi Thanh lại điều khiển sát thi Hà La Ngư thi triển Thủy độn, tiếp tục đi về
phía hạ du.
Phía trước chính là quận Lâm Hải.
Tại nơi giao giới của quận Lâm Hải và quận Tú Thủy, có một hồ Thái Tử.
Cái hồ này không lớn, nam bắc chỉ hơn ba trăm dặm, đông tây chỉ có hơn trăm
dặm.
Nhưng mà cái hồ này cũng đủ để hắn thoát khỏi đám người kia.
Chỉ cần không có mấy người truy kích như hình với bóng giống Ngự Xích
Dương, sát thi Hà La Ngư vừa nhảy vào hồ này liền tựa như rộng về biển lớn.