Xế chiều hôm đó, Thái thú Tư Không Thiện ngự không bay qua sông Thần Tú,
đi đến Cổ Thị tập ở bên kia sông.
Lúc này, sương mù ở bến tàu phía đông đã bị áp chế trong phạm vi ba dặm
quanh bến tàu.
Đây không phải là do thuật sư của Thiết Kỳ Bang bị thua khi đấu pháp, mà là
cách đây không lâu, Tổng đốc Đông Châu đã mời một ví thuật sư tứ phẩm đến
thi triển pháp thuật, làm cho gió sông từ thượng du thổi mạnh xuống.
Tuy nhiên, vị thuật sư này cũng chỉ thổi tan sương mù ở Cổ Thị tập và thành Tú
Thủy, lại không can thiệp đến sương mù ở quanh bến tàu phía đông thành.
Người này không muốn đắc tội với Thiết Kỳ Bang.
Thân phận của mấy vị cao thủ thần bí trong Thiết Kỳ Bang đúng là không thể
bại lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng tiền đề là không ép bọn họ đến mức cá chết lưới rách.
Nếu như những người này tức giận đến mức mặc kệ tất cả cũng phải tàn sát một
phen, vậy toàn bộ thành Tú Thủy sẽ tổn thất nặng nề.
Thái thú Tư Không Thiện cũng cảm nhận được áp lực và bất mãn từ Tổng đốc
Đông Châu.
Một canh giờ trước, hắn đã nhận được thư do đích thân Tổng đốc viết, lời nói và
văn tự bên trong không hề khách khí, mà sắc bén và nặng nề như lôi đình và gió
bão.
Ngoài ra, cũng có thể thấy được một ít từ thái độ của Du Kích tướng quân Ngụy
Lai của quân Thiên Bình.
Tư Không Thiện đến Cổ Thị tập, vị đại tướng tâm phúc của Tổng đốc là Ngụy
Lai lại chẳng thèm quan tâm, cũng không phái thuộc hạ đến đón tiếp.
Tư Không Thiện lại nhìn sau lưng một chút, quán chủ Lôi Nguyên của võ quán
Chính Dương đang ở ngoài trăm trượng.
Hắn cõng một thanh đao, đặt hai tay sau lưng, không thèm che giấu mà đi theo
sau lưng Tư Không Thiện.
Tư Không Thiện cau mày lại.
Kiếm Tàng Phong trông chừng Ngụy Lai, giờ Lôi Nguyên lại tập trung vào một
vị Thái thú đang trọng thương như hắn sao?
Còn có một Diệp Tri Thu nữa, trực tiếp tham gia vào cuộc chiến ở bến tàu phía
đông luôn.
Tư Không Thiện biết Vô Tướng thần tông rất coi trọng Sở Hi Thanh, nhưng
không ngờ Vô Tướng thần tông lại coi trọng Sở Hi Thanh đến trình độ này.
Một đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông như Kiếm Tàng Phong, thế mà
lại trực tiếp tham gia vào vũng nước đục của quận Tú Thủy này.
Tuy nhiên, cục diện đã đến nước này, Tư Không Thiện đã không thể quay đầu
lại.
Hắn mỉm cười, tiếp tục ngự không mà đi, bay đến Sát Sinh Lâu ở vùng ngoại ô
phía nam của Cổ Thị tập, lúc này mới nhảy xuống dưới.
Khi Tư Không Thiện đi vào trong lầu, tất cả thủ vệ và tất cả mọi người ở bên
trong đều hơi sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía vị Thái thú quận Tú Thủy này
với vẻ kỳ dị.
Bọn họ đều giật mình không thôi, trong đầu đều có một ý nghĩ tương tự nhau.
Đường đường là Thái tú quận Tú Thủy, là nhân vật cao quý nhất quận Tú Thủy,
lại cũng đến Sát Sinh lâu?
Thái thú đại nhân đến Sát Sinh lâu là muốn làm gì?
Tư Không Thiện làm như không thấy những ánh mắt khác thường này, thần thái
hắn thong dong, ung dung đi thẳng đến một gian phòng ở trên tầng cao nhất.
Lôi Nguyên vẫn đi theo sau, khi đến tầng cao nhất thì bị cản lại.
Sau khi Tư Không Thiện đi vào cửa, quay đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy
một phó lâu chủ của Sát Sinh lâu đang cản trước người Lôi Nguyên. Người này
nở nụ cười tràn trề, thái độ hơi thấp kém, nhưng chân lại không nhúc nhích
giống như đã mọc rễ.
Khóe môi Tư Không Thiện cong lên, bước vào bên trong gian phòng.
Trong này đã có bốn người đang ngồi.
Đó là quận thừa mới của quận Tú Thủy, Hạ Hầu Đông.
Con trai của Án sát sứ Đông Châu, Hạ Hầu Thâm.
Tổng bộ đầu mới của quận Tú Thủy, Bào Bất Điền.
Còn có Thiên hộ Tào Hiên của Cẩm y vệ Tú Thủy.
Hạ Hầu Đông không có đứng dậy, hắn ngồi xếp bằng trên đất, nhìn về phía Tư
Không Thiện với ánh mắt chứa đầy thâm ý.
“Thái thú đại nhân, thương thế của ngài thật sự là vượt xa khỏi dự đoán của hạ
quan. Thân thể của ngài thế này, vì sao không dưỡng thương ở trong nha môn
đi?”
Tư Không Thiện nghe ra lời nói có hai nghĩa của Hạ Hầu Đông.
Vì sao hắn không dưỡng thương trong nha môn? Tự nhiên là do tình hình
chuyển biến theo hướng xấu, khiến cho hắn không thể không mang thương
trong người mà bôn ba bốn phương.
Tư Không Thiện khẽ mỉm cười, hoàn toàn bỏ qua mấy lời này của Hạ Hầu
Đông, hắn ngồi xuống ở vị trí chủ, lại rót cho mình một chén trà.
“Bản quan có thương tại người, không thể uống rượu. Liền lấy trà thay rượu,
cám ơn chư vị đã đến đây vào thời khắc khó khăn này.”
Sắc mặt Bào Bất Điền và Tào Hiên hơi đọng lại, đồng thời gia chén rượu lên,
nói không dám.
Tuy rằng vị Thái thú ở trước mặt bọn họ bị tổn thất nặng nề, thậm chí bị Thiết
Kỳ Bang làm cho nguy như trứng xếp chồng.
Nhưng bối cảnh rất sâu, vẫn không phải là người mà hai người bọn họ có thể
đắc tội.