
Có điều, người của Huyết Phong Đạo cũng đã có thể xác định Sở Hi Thanh và
sát thi Hà La Ngư đã tách ra.
Bằng không thì bọn họ cũng không chuyển qua tìm tòi ở phía nam hồ Thái Tử.
Nhưng nếu là vậy, thì hồ Thái Tử sẽ trở nên tương đối an toàn.
Sở Hi Thanh nghĩ đến chỗ này, khóe môi hơi cong lên: “Chúng ta cũng chỉ đi
qua hồ Thái Tử mà thôi, ta muốn đi quận Thái Sơn ở phía bắc cơ.”
Bạch Tiểu Chiêu nghe vậy thì càng khó hiểu hơn, cái gì gọi là ‘tư duy ngược’?
Không hiểu.
Nàng nghiêng đầu: “Đi quận Thái Sơn? Huynh trưởng là muốn chạy đường
vòng, trở về Tú Thủy?”
“Đúng là ta dự định đi đường vòng.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, sau đó trong mắt hiện lên một tia kỳ dị: “Nhưng mà
không phải trốn, nếu chỉ bỏ trốn thôi, thì chúng ta tuyệt đối không thể an toàn
trở về Tú Thủy. Quận Thái Sơn có địa hình phức tạp, còn có rất nhiều Huyền
Vũ thạch, có thể ngăn trở bọn họ cảm ứng, là vị trí chiến đấu thích hợp nhất với
hai người chúng ta. . .”
Ngay khi Sở Hi Thanh nói đến đây, hắn nhìn thấy hai mươi mấy bóng người cao
to ở một mảnh rừng rậm phía trước.
Người cầm đầu là một tên Huyết Phong Đạo mặc Huyết Y, có tu vị lục phẩm.
Hơn hai mươi người còn lại thì giống như là hải tặc cướp sông, tất cả đều có làn
da ngăm đen, mặc áo khoác ngắn.
Tu vị của bọn họ cũng rất khá, Sở Hi Thanh cảm ứng được có sáu bảy tên thất
phẩm.
Trong tay những người này, hoặc là cầm nỏ cứng, hoặc là cầm cung nặng, thậm
chí còn có hai viên Thần Tiên Kiếp.
Tên người Huyết Phong Đạo kia vừa nhìn thấy Sở Hi Thanh thì hai mắt đã sáng
rực.
Hắn giơ tay cầm một cái ống trúc lên, ném thẳng về phía chân trời. Cái ống trúc
kia nổ tung giữa bầu trời, thả ra pháo hoa óng ánh, ánh sáng chiếu rọi phạm vi
mười dặm chung quanh.
Người này thả pháo hoa xong, liền bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt hiện
ra ánh sáng hưng phấn.
Sở Hi Thanh thì lại cười nhẹ, lộ ra một hàm răng trắng: “Tiểu Chiêu!”
Bạch Tiểu Chiêu và Sở Hi Thanh có tâm linh tương thông, có thể biết được một
chút ý nghĩ của Sở Hi Thanh.
Nàng ‘bồng’ một tiếng, lại biến thành hình dạng bạch điêu, rơi vào trên vai Sở
Hi Thanh.
Trong khoảnh khắc này, mấy chục thanh cung nỏ ở đối diện đã bắn thẳng về
phía Sở Hi Thanh.
Hai quả Thần Tiên Kiếp kia cũng đánh ra hơn một nghìn viên ngân châm về
phía Sở Hi Thanh.
Bản thân Sở Hi Thanh thì lại vừa múa đao vừa tiến lên trước, chém ra một
mảnh đao màu trắng bạc. Chống đỡ những mũi tên và ngân châm kia, xông
thẳng về phía trước giống như một mũi tên nhọn.
Ban đầu, Bạch Tiểu Chiêu còn hơi lo lắng, sợ Sở Hi Thanh không ứng phó được
Thần Tiên Kiếp.
Nhưng sau đó, nàng phát hiện ra, những mũi tên và ngân châm kia kêu ‘đinh
đinh đương đương’, thế mà lại cuốn ngược mà về như thác nước.
Những tên hải tặc cướp sông mặc áo khoác ngắn kia đều bị bất ngờ không kịp
chuẩn bị, đa số người đều trở thành mục tiêu của những mũi tên và ngân châm
này, tất cả đều phát ra những tiếng kêu rên.
Chỉ có tên Huyết Phong Đạo lục phẩm kia là có thể chống đỡ mưa ngân châm
ngập trời này.
Mà ngay khi hắn né tránh cái ngân châm cuối cùng, Sở Hi Thanh đã đi đến
trước mặt hắn.
Trái tim của Huyết Phong Đạo lục phẩm lập tức nhảy lên một cái, hắn nghĩ đến
chuyện hôm qua, Sở Hi Thanh liên thủ với con bạch điêu này, suýt nữa đã giết
chết Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương và Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn ở trên mặt
sông.
Hắn tê cả da đầu, chỉ cảm thấy sợ hãi đến cực hạn.
Nhưng người này lập tức đè nỗi lòng xuống, dùng hết sức lực để chém về phía
trước: “Đi chết!”
Hắn dùng toàn lực để đánh một kích, tốc độ kiếm đã gần đuổi sát Huyết Vũ
Kiếm – Ngự Xích Dương, còn bùng nổ ra kiếm cương dài ba thước, khí thế kinh
người.
Sở Hi Thanh thì lại không thèm né tránh, sau khi hắn đến gần, thanh Tốn Phong
Chấn Lôi đao ‘sặc’ một tiếng rồi ra khỏi vỏ, mang theo một mảnh ảo ảnh.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đầu của tên Huyết Phong Đạo này đã bay lên trời,
máu phun như suối.
“Huynh trưởng thật là lợi hại!” Ánh mắt Bạch Tiểu Chiêu sáng ngời, vẻ mặt
mừng rỡ.
Vừa rồi, Sở Hi Thanh không dùng bất kỳ chiêu thức nào, chỉ vẻn vẹn là một
thức rút đao Không Huyệt Lai Phong.
Nhưng mà đao của Sở Hi Thanh lại nhanh hơn đối phương một đường, đao
cương cũng dài hơn người này hai tấc.
Đây chính là cái gọi lấy lực ép người, nhanh đối phương, mạnh hơn đối
phương.
Sau khi chém giết người này xong, Sở Hi Thanh lại tiếp tục chạy về phía hồ
Thái Tử ở phía bắc.
Tuy nhiên, hắn không vì bị bại lộ mà tăng tốc độ, trái lại vẫn duy trì tốc độ như
trước, dáng người nhẹ nhàng nhàn nhã.
Dù là Sở Hi Thanh nhìn thấy có rất nhiều người của Huyết Phong Đạo chạy
đến, tạo thành một vòng vây ở phía trước, thì hắn cũng chỉ hơi tăng tốc độ một
chút thôi