
Nhưng trong những người ở đây, cũng có các nhân sĩ giang hồ biết chuyện,
những người này đều phẫn hận không thôi.
“Các ngươi thì biết cái đếch gì! Sở thiếu hiệp của Thiết Kỳ Bang nghĩa bạc vân
thiên, quang minh lỗi lạc, lần này cũng chỉ là báo thù cho kỳ chủ tiền nhiệm mà
thôi. Ta vừa mới từ quận Tú Thủy đến đây, tàn sát mười mấy vạn bách tính cái
gì, hoàn toàn là chuyện giả dối không có thật.”
“Sở thiếu hiệp là thiếu niên anh kiệt của Đông Châu chúng ta! Ngày trước, quận
thừa Tú Thủy bị triều đình hỏi tội, áp giải vào kinh thành. Sở thiếu hiệp liều lĩnh
nguy hiểm đến tính mạng cũng không tiếc, hộ tống bạn vào kinh, khi đó mới có
đánh ra tên tuổi ở kinh thành.”
“Haiz! Thế đạo bây giờ là thế nào, bách quan trong triều đình thối nát, tham ô
thành phong trào, làm loạn kỷ cương. Đám cẩu quan này còn làm ít chuyện
hoang đường sao? Bọn họ điên đảo thị phi, chỉ hươu bảo ngựa, nói đen thành
trắng, không biết đã có bao nhiêu bách tính gặp họa.”
“Kỳ chủ Thiết Cuồng Nhân của Thiết Kỳ Bang là nhân vật cỡ nào! Người này
anh hùng trượng nghĩa, một tay chống trời, bảo vệ mấy vạn cu li và người chèo
thuyền, cùng với rất nhiều ngư dân thoát khỏi quan phủ bóc lột. Chính vì vậy
nên bị đám cẩu quan ở quận Tú Thủy đặt bẫy mưu sát. Sở Hi Thanh không sợ
hãi quan phủ, khởi binh báo thù chó Thiết Cuồng Nhân, thật sự là nghĩa bạc vân
thiên, không hổ danh thiếu niên anh hùng của Đông Châu chúng ta.”
Những nhân vật giang hồ này, phần lớn đều căm phẫn sục sôi, lời nói tràn đầy
oán hận, bất bình thay cho Sở Hi Thanh.
Chỉ là đa phần bình dân ở quanh đó thì đều là nửa tin nửa ngờ.
Anh hùng hào kiệt, hào kiệt giang hồ trong chốn võ lâm, tại trong mắt của đám
bình dân bọn họ thì đều là tai họa, cũng không mạnh hơn đám ma đầu kia bao
nhiêu.
So sánh lẫn nhau, tuy rằng quan phủ thối nát, nhưng vẫn đáng tin hơn đám
người giang hồ này nhiều lắm.
Trong đám người này, còn có rất nhiều người quan tâm đến tướng mạo của Sở
Hi Thanh.
“Sở Hi Thanh này thật là anh tuấn, hắn mới mười lăm tuổi đúng không? Tại sao
có thể có phản tặc trẻ như vậy? Dáng vẻ cũng rất tốt.”
“Một thiếu niên anh tuấn như hắn, làm sao lại đi làm phản tặc!”
“Trước kia ta từng nhìn thấy Sở Hi Thanh ở xa xa. Làm sao lại có cảm giác
không giống lắm? Tướng mạo và ngũ quan đều rất đúng, nhưng lại chỉ có hình
mà không có thần. Tày nghề của họa sĩ này không tốt rồi.”
Mà lúc này, tại một con đường cách chợ bán đồ ăn không đến năm dặm, tầng
cao nhất của Luận Võ Lâu Đông Châu.
Lâu chủ Luận Võ Lâu Đông Châu, tứ phẩm Thần Cơ học sĩ Vương Triều
Dương đang chắp tay sau lưng, nhìn về phía đám người ở chợ bán thức ăn cách
đó năm dặm.
Toàn bộ quận Giang Nam còn có rất nhiều nơi có cảnh tượng như vậy.
Quận nha và châu nha của quận Giang Nam đã thiết lập hơn ba mươi nơi dán bố
cáo ở các con đường có dòng người đông đúc.
Những chỗ này đều được dán lệnh truy nã Sở Hi Thanh.
“Động tác của Án sát sứ ty Đông Châu rất lớn, bọn họ dán hơn 200 tấm lệnh
truy nã ở hai quận Giang Nam và Tầm Dương. Có người nói họa sĩ trong Án sát
sứ ty đang vẽ nhiều lệnh truy nã hơn, đưa đến tám quận Đông Châu, năm mươi
tám huyện và các hương trấn.”
Đó là một vị ‘Khảo đính điển bộ’ trẻ tuổi, là một trong vài tâm phúc của Vương
Triều Dương ở Luận Võ Lâu Đông Châu.
Hắn một mực cung kính, cúi đầu nói: “Nhưng ta nghe nói, Tổng đốc đại nhân
cũng vì thế mà nổi trận lôi đình, sáng nay đã đá đổ cả bàn trà trước mặt.”
Vương Triều Dương nghĩ thầm, đương nhiên là vị Tổng đốc đại nhân kia sẽ tức
giận rồi.
Phủ tổng đốc không muốn làm to chuyện, tuyệt đối không muốn trong cảnh nổi
Đông Châu xuất hiện ‘phản tặc’, tránh khỏi ảnh hưởng đến công trạng của hắn.
Án sát sứ ty Đông Châu thì lại đi ngược lại, trắng trợn dán lệnh truy nã ở hai
quận Giang Nam và Tầm Dương, cũng trắng trợn tuyên dương chuyện này. Đây
rõ ràng là muốn tạo thành sự thực, muốn ép Tổng đốc đại nhân phải xác nhận
Thiết Kỳ Bang là phản tặc.
Đây là lấy hạ bức thượng, Tổng đốc Đông Châu há có thể không giận?
Vương Triều Dương âm thầm mỉm cười.
Đến ngày hôm nay, vị Tổng đốc này đã không thể làm gì rồi.
Vị này dưới có Thái thú quận Tú Thủy, Án sát sứ ty Đông Châu và Đông Châu
trấn thủ phủ bức ép, trên có hoạn quan trong cung tạo áp lực.
Quá quả là hắn phải bóp mũi mà nhận việc này, sau đó có thể sẽ điều binh đi
tiêu diệt ‘phản tặc’ ở quận Tú Thủy.
“Ta muốn ngươi chuẩn bị tập san có thêm phụ trương, ngươi làm đến đâu rồi?”
Vương Triều Dương nghĩ đến Thái thú quận Tú Thủy Tư Không Thiện sai
người đưa mười vạn lượng bạc đến vào ngày hôm qua.
Hắn quay người lại, liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình: “Có thể sửa bản thảo và in
trước buổi tối ngày hôm nay không?”
Vị Khảo đính điển bộ kia hơi cau mày: “Có lẽ phải chờ đến trưa ngày mai, Lâu
chủ, đám biên soạn công văn trong Luận Võ Lâu Đông Châu bây giờ, không có
nhiều người nguyện ý nghe theo chúng ta.”