
Triệu Thất Gia nhướng mày lên, sau đó thở dài một tiếng: “Thiếu kỳ chủ, ngươi
cần gì phải làm vậy? Ngươi khởi binh làm loạn ở quận Tú Thủy, làm cho mấy
chục vạn người ở hai bên bờ sông Thần Tú phải chịu cảnh khốn khổ. Một khi
triều đình quyết định khởi binh bình phản loạn, chiến tranh sẽ lan đến mấy quận
chung quanh.”
“Lão phu cũng biết kẻ cầm đầu không phải Thiết Kỳ Bang các ngươi. Nhưng
việc đã đến nước này, kính xin Thiếu kỳ chủ vì gần ngàn vạn bách tính của ba
quận Tầm Dương, Tú Thủy và Lâm Hải mà bó tay chịu trói, dẹp trận đại nạn
này.”
Sở Hi Thanh lắc đầu phản đối.
Khóe môi hắn cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng: “Ta còn muốn hỏi quan phủ
lại là tội gì? Vì sao không phải triều đình đá Tư Không Thiện xuống? Chỉ cần
triều đình bãi chức quan của kẻ này, quận Tú Thủy nhất định sẽ hưởng thái
bình.”
Triệu Thất Gia nghe vậy thì sững sờ, sau đó mặt liền lạnh xuống, hừ nhẹ một
tiếng: “Hoang đường!”
Đường đường là triều đình Đại Ninh, há có thể cúi đầu với một tên phản tặc
giang hồ?
Lúc này, một thân áo bào của hắn đã không gió mà bay, toàn thân từ từ lơ lửng
giữa không trung.
Ánh mắt Triệu Thất Gia thì lại âm lãnh ác liệt: “Thiếu kỳ chủ đã cố tình như
vậy, thế thì đừng trách lão phu không nể mặt. . .”
Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một tia sáng trắng đã đánh thẳng về phía
mặt của hắn.
Đó chính là Bạch Tiểu Chiêu, hai móng vuốt của nó vung lên, sắc bén như lưỡi
đao.
“Ngũ vĩ Phong Sinh thú?”
Con ngươi Triệu Thất Gia co lại, sau đó liền nở nụ cười lạnh.
Tu vị của con tiểu yêu này còn thấp hơn hắn một cấp bậc, thiên phú lại vượt xa
hắn.
Tuy nhiên, hắn tu luyện Nham Ưng thần trảo, khắc chế tất cả thú loại có hình
thế nhỏ trong thiên hạ.
Phong Sinh thú cũng chính là một loại trong đó.
Theo một trảo của Triệu Thất Gia đánh xuống, ba mươi lưỡi đao gió của Bạch
Tiểu Chiêu đã bị hắn một đòn đánh nát.
Sau đó, một người một thú bắt đầu giao phong, phát ra những tiếng vang như
kim loại va chạm.
Hai trảo của Bạch Tiểu Chiêu lại như cuồng phong, nhanh như chớp giật. Nham
Ưng thần trảo của Triệu Thất Gia thì lại mạnh mẽ cứng rắn, vô cùng sắc bén.
Bạch Tiểu Chiêu chỉ giao thủ với hắn một lát, liền bị áp chế lại.
Thân hình của nàng bắt đầu hóa thành cuồng phong, phiêu đãng ở chung quanh,
không thể dự đoán.
Bóng người của Triệu Thất Gia thì lại bay lượn trên không, giống như một con
Nham ưng chân chính, chiếm cứ phía trên của Bạch Tiểu Chiêu. Hắn đang kéo
dài áp lực với Bạch Tiểu Chiêu, kiên trì tìm sơ hở, chờ đợi cơ hội một đòn trí
mạng.
Ngay khi một người một thú giao thủ kịch liệt, Sở Hi Thanh đã đi đến khoảng
cách một trượng trước người Thiết Đao – Lạc Tường.
Chỉ cần bọn họ bước một bước, liền có thể dùng binh khí trong tay để lấy tính
mạng đối phương.
Mặt Thiết Đao – Lạc Tường không cảm xúc, hắn một tay cầm thuẫn, một tay
cầm đao: “Lạc mỗ không ngờ, sau bữa tiệc kia thì chúng ta lại gặp nhau trong
hoàn cảnh này.”
Thần sắc của Sở Hi Thanh khá là phức tạp: “Ta chỉ cảm thấy không đáng thay
cho ba vị, các ngươi đều là thần bộ ở Lâm Hải, danh tiếng rất tốt, hôm nay lại vì
bản thân Án sát sứ Đông Châu và Tư Không Thiện mà tìm cái chết, không khỏi
quá oan uổng.”
Bạch Viên Kiếm – Yến Liễu đã đi đến sau lưng Sở Hi Thanh, thần sắc hắn tản
mản, toàn thân đều mang theo vẻ cà lơ phất phơ.
Hắn nghe vậy liền bật cười một tiếng: “Xem ra thiếu kỳ chủ rất tự tin với bản
thân mình. Thật ra ta cũng thấy tiếc thay cho thiếu kỳ chủ, các hạ là thiếu niên
anh hùng, vì sao lại làm tặc, đã có dấu hiệu chết trẻ.”
Quỷ Thủ – Kham Trung Thạch thì lại sắc mặt lạnh nhạt, không nói lời nào.
Hắn biết ba vị đồng liêu của mình đang kéo dài thời gian.
Kham Trung Thạch có tự tin mười phần, tự tin ba người bọn họ liên thủ, nhất
định có thể đánh bại Sở Hi Thanh, thậm chí là đánh trọng thương.
Nhưng mà thân pháp của người này quỷ dị, thiên phú hơn người, Mị Ảnh Vân
Tung của Vô Tướng thần tông cũng là pháp môn danh dương thiên hạ.
Nếu như người này một lòng muốn chạy trốn, bọn họ chưa chắc đã có thể ngăn
cản.
Vì vậy, Kham Trung Thạch cũng thấy vui khi ba người bọn họ trò chuyện, chờ
đợi đám đồng liêu Lục phiến môn chạy đến đây.
Nhưng đúng lúc này, Sở Hi Thanh lại bước thêm một bước, tay phải cầm đao
cũng nổi gân xanh.
Con ngươi Kham Trung Thạch co lại: “Giết!”
Trong khoảnh khắc này, bóng người Kham Trung Thạch đột nhiên bay về phía
trước.
Bóng người của hắn tựa như quỷ mị, một đôi tay thì đột nhiên bành trướng ra
gấp ba, trong lòng bàn tay tràn đầy âm sát hàn lực, hiện ra màu xanh lam âm u.
Đó không giống cánh tay bình thường, trái lại thì giống cánh tay của sơn tinh
Sơn Tiêu, trong đó còn chất chứa vô số sát độc.
Trước khi Kham Trung Thạch ra tay, Sở Hi Thanh cũng đã ‘cheng’ một tiếng,
rút đao ra trước.
Quang âm Nhất Thuấn!
Khoảnh khắc này, tốc độ dòng chảy thời gian ở quanh người Sở Hi Thanh đã hạ
xuống tận năm phần.