
Tuy nhiên, thứ đáng sợ hơn chính là, đao của Sở Hi Thanh đã chém đến trước
người hắn.
Kham Trung Thạch chỉ có thể dùng toàn lực để đẩy Sở Hi Thanh về phía trước.
Nhưng mà tốc độ đao của Sở Hi Thanh thật sự là quá nhanh, đao cương của hắn
cũng dài đến kinh người, hơn nữa còn vô cùng sắc bén, có thể phá vàng xuyên
đá!
Theo một dòng máu phun như suối, đầu của Kham Trung Thạch đã bay lên
không trung.
Sở Hi Thanh thì bị chưởng lực của Kham Trung Thạch đẩy ra ngoài năm
trượng, hắn vừa lùi về sau, vừa nhìn ba bộ thi thể kia với ánh mắt phức tạp, phát
ra một tiếng thở dài: “Các ngươi cần gì phải khổ như vậy chứ?”
Trước mắt Kham Trung Thạch đã biến thành màu đen, sắp mất ý thức.
Trong lòng hắn đang nghĩ, ba người bọn họ sao phải khổ như vậy chứ?
Lần này thật sự là thiệt thòi lớn rồi, ba tên bộ đầu Lâm Hải bọn họ, lại bỏ mạng
ở đây vì một cái Thái thú quận Tú Thủy.
Mà ngay khi ý thức của Kham Trung Thạch sắp biến mất, bóng người của Sở Hi
Thanh đã như sương khói, bay thẳng đến chỗ Nham Ưng thần bộ - Triệu Thất
Gia.
Trên mặt Triệu Thất Gia đã không còn vẻ thong dong.
Sắc mặt hắn tái mét, ánh mắt tràn đầy đau khổ, ngậm lấy ý buồn vô tận.
Ba người Kham Trung Thạch đã đi theo hắn sáu năm, không ngờ lại ngã xuống
ở đây.
Hắc cố gắng ra sức giết chết Bạch Tiểu Chiêu.
Nhưng tuy Bạch Tiểu Chiêu vẫn ở thế yếu, nhưng lại không thiếu sức chống đỡ.
Nàng sử dụng thân pháp nhanh nhẹn, cố gắng không giao phong chính diện với
Triệu Thất Gia, thỉnh thoảng mới phản kích một lần, nhưng lại sắc bén tuyệt
luân, làm cho Triệu Thất Gia không thể không giữ ba phần lực lượng để đề
phòng.
Khi thân hình như quỷ mị của Sở Hi Thanh chạy đến, lại một đao chém thẳng
về phía Triệu Thất Gia ở trên bầu trời.
Sở Hi Thanh triệu hồi ra đao gió và mâu lôi, đánh thẳng về phía Triệu Thất Gia
như mưa to gió lớn.
Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao của hắn thì lại chỉ công không thủ, cuồng mãnh
bá đạo.
Triệu Thất Gia có thể phá giải thần thông hệ phong của Bạch Tiểu Chiêu, nhưng
lại không thể đồng thời áp chế Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ của Sở Hi Thanh.
Càng làm cho Triệu Thất Gia cảm thấy vướng tay vướng chân chính là, một
người một thú này dường như có tâm linh tương thông, một đao và hai trảo phối
hợp vô cùng ăn ý, giống như là một người.
Bọn họ lấy Sở Hi Thanh chủ công, Ngũ vĩ bạch điêu là phụ.
Ngũ vĩ bạch điêu chống đỡ ưng trảo của hắn, Sở Hi Thanh thì lại dùng thanh
Tốn Phong Chấn Lôi đao kia, tập trung chém giết với hắn!
Sau khi song phương giao thủ được bảy mươi hiệp, Triệu Thất Gia đã bị ép đến
đỡ trái hở phải, không còn hơi sức để ứng phó.
Hắn chỉ có thể mạo hiểm, đánh một trảo về phía cổ tay của Sở Hi Thanh.
Lúc này, tay phải của Triệu Thất Gia lại như kim thiết, mạnh mẽ chống lại ánh
đao của Sở Hi Thanh, đồng thời trượt theo đao xuống, nắm chặt lấy cổ tay của
Sở Hi Thanh.
“Buông tay cho ta!”
Triệu Thất Gia đột nhiên phát lực, lòng muốn ép Sở Hi Thanh phải bỏ đao, hoặc
là sẽ bẻ gãy cổ tay của hắn.
Nhưng không ngờ là, Sở Hi Thanh bỏ đao thì đúng là bỏ đao, nhưng hắn lại vồ
một cái, nắm lấy cổ tay phải của Triệu Thất Gia.
Triệu Thất Gia sử dụng Nham Ưng thần trảo, năm ngón tay nắm chặt lại.
Theo lý thuyết, dù là một binh khí cấp độ lục phẩm hạ, thì lúc này cũng bị một
trảo của hắn bóp nát.
Nhưng Sở Hi Thanh lại không bị làm sao cả, làn da trên tay phải của hắn xuất
hiện vô số lân phiến nhỏ bé, trái lại còn kéo cho Triệu Thất Gia không thể thoát
thân.
“Ba tầng ngoại cương? Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân?”
Con ngươi của Triệu Thất Gia co rụt lại thành một đường.
Hắn nhận ra Sở Hi Thanh tu luyện Bá thể, nhưng mà ba tầng ngoại cương này là
thế nào? Những lân phiến nhỏ bé bóng loáng màu bạc này lại là tình huống gì?
Còn nữa, chưởng lực của ưng trảo bị bắn ngược từ cổ tay của Sở Hi Thanh cũng
làm cho hắn cảm thấy khó hiểu.
Triệu Thất Gia đã không kịp suy nghĩ nhiều, ngón tay trái của Sở Hi Thanh
chập lại thành đao, mang theo thanh thế cuồng mãnh như rồng mà chém thẳng
về phía hắn.
Cực chiêu – Phong Xế Lôi Hành!
Không giống với trước kia chính là, lần này Sở Hi Thanh sử dụng Thần Lôi
Động Chân Chỉ để thi triển một thức cực chiêu này, lập tức có vô số lôi điện lan
tràn ra bốn phía.
Chỉ trong chớp mắt, đao chỉ của hắn chém liên tục mười lần, điên cuồng chém
về phía Triệu Thất Gia.
Mà ngay khi đao chỉ thứ mười một xuất hiện, Bạch Tiểu Chiêu đã hóa thành
một cơn lốc loại nhỏ, xuyên thủng lồng ngực của Triệu Thất Gia, làm cho phế
phủ và trái tim của hắn bị xoắn thành mảnh vỡ!
Trong miệng Triệu Thất Gia tràn đầy máu tươi.
Hắn biết hôm nay chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại đây, liều mạng tự nổ một bàn
tay để thoát khỏi Sở Hi Thanh, tay còn lại nắm chặt lấy đao chỉ của Sở Hi
Thanh, đồng thời nhìn thiếu niên ở trước mặt với ánh mắt không cam lòng và
phẫn hận.