
Tư nghị tòng quân trẻ tuổi rơi vào suy ngẫm: “Có lẽ là mượn sương mù dày đặc
và thuyền vận chuyển lương thực, dạo này bến tàu phía đông thành Tú Thủy
luôn bị sương mù bao phủ, ngày nào cũng có mười mấy chiếc thuyền lớn xuất
phát từ nơi này, vận chuyển lương thảo và mũi tên lên thượng du. Nếu như ta
đoán không sai, ba ngàn cường cung thủ này đã trốn ở trong thuyền lương thảo,
né tránh tai mắt của mật thám.”
“Về phần vì sao bọn họ có thể bắn cung trên thuyền, ta có nhìn thấy một câu nói
ở trong chiến báo, Thiết Kỳ Bang kết thuyền như thành! Bọn họ đã nối mấy
chục chiếc thuyền lớn với nhau, hơn nữa Tây Sơn là một vùng sông nước dày
đặc, lại gần sông Thần Tú, nên những thợ săn này không phải không có kỹ năng
bơi lội như đám người phía bắc.”
Huống hồ, chiến báo từ quận Tú Thủy đã về đến nơi này, đây quả thật là một
trận đại bại của Thủy sư doanh quận Giang Nam, làm sao có thể là hoang
đường?
Vương Thăng không còn gì để nói.
Thật ra hắn cũng có thể suy đoán ra vài phần chân tướng từ những chiến báo
này, chỉ là hắn không muốn tiếp nhận sự thật này mà thôi.
“Đổng Thiên Nhạc này thật sự là phế vật, cực kỳ vô năng.”
Vương Thăng xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu: “Ta để hắn đi
quận Tầm Dương, là đi hỗ trợ quận nha Tầm Dương thanh trừ cướp sông. AI
bảo hắn tự tiện chủ trương, đi làm đao cho đám cướp sông Thập Thất Liên
Hoàn Ổ, tham gia trận chiến ở Tú Thủy?”
“Nếu như hắn thật sự có năng lực chiến thắng thì cũng thôi, người này lại không
biết mình có bao nhiêu năng lực, khiến cho thủy sư bị tổn thất hầu như không
còn.”
Dù là toàn bộ 13.000 châu quân toàn quân bị diệt thì cũng không khiến cho
Vương Thăng tức giận như vậy.
Vấn đề thủy sư và bộ binh không giống nhau, những chiến thuyền cỡ lớn của
thủy sư đều cực kỳ đáng giá, hơn nữa còn rất khó chế tạo.
Chế tạo một chiếc chiến thuyền lớn, quả trình cực kỳ phức tạp, đầu tiên bọn họ
phải thu thập một lượng lớn gỗ, lại phải hong khô tận nửa năm, sau đó, trong
quá trình chế tạo còn phải mời thuật sư khảm một lượng lớn phù văn vào gỗ, để
đảm bảo tính kiên cố của thuyền.
Đám tướng sĩ thủy sư kia, mất thì cũng mất rồi, chỉ cần bỏ ra một chút tiền trợ
cấp, rồi lại nhận người mới vào là được.
Dù sao thì thiên hạ này cũng có vô số võ tu, chết một lứa lại sinh một lứa, có thể
nói là dùng mãi không hết.
Nhưng tổn thất những chiếc chiến thuyền này, sức chiến đấu của Thủy sư doanh
quận Giang Nam sẽ không thể khôi phục trong thời gian ngắn được.
Ngoài ra, những cái Bát tí sàng nỏ, nỏ Bò cạp, máy bắn đá, thậm chí là Tứ Tí
tru thần nỏ ở trên thuyền kia, tất cả đều là quân giới cực kỳ đáng giá.
Chỗ đáng trách của Đổng Thiên Nhạc chính là, hắn đem tận năm mươi bốn
chiếc chiến thuyền hoàn toàn mới, bốn chiếc Tứ Tí tru thần nỏ, và rất nhiều khí
giới quân dụng giá trị mấy trăm vạn lượng bạc, tất cả đều ném cho Thiết Kỳ
Bang, khiến cho thực lực của đám phản tặc kia tăng mạnh.
Lần này, tư nghị tòng quân trẻ tuổi không lên tiếng nữa.
Không có phủ Tổng đốc cho phép, Đổng Thiên Nhạc dám xuất chiến hay sao?
Mấy ngày trước, Thủy sư doanh quận Giang Nam đều trơ mắt nhìn Thập Thất
Liên Hoàn Ổ bị Thiết Kỳ Bang đánh cho tổn thất nặng nề, nhưng có ai quan tâm
đến cái này đâu.
Trận đại bại ở quận Tú Thủy này, thực chất vẫn là phủ Tổng đốc không chịu nổi
áp lực bên ngoài, ám chỉ Đổng Thiên Nhạc đi xuống hạ du để ‘thăm dò’.
Có điều, việc đã đến nước này, chỉ có thể do Đổng Thiên Nhạc cõng nồi.
Cũng là là Đổng Thiên Nhạc vô năng khinh địch, khiến cho Thủy sư doanh
quận Giang Nam đại bại, cũng là gieo gió gặt bão.
Sắc mặt hắn thành khẩn, ôm quyền nói: “Tổng đốc đại nhân, Thiết Kỳ Bang bắt
nguồn từ Thủy sư doanh Sùng Châu ngày xưa, trong bang có gần hai ngàn lão
binh tinh thông thủy chiến. Tứ sau khi Thủy sư doanh Sùng Châu bị tiêu diệt,
hơn nửa người trong đó vẫn dựa vào nước để làm ăn, xuất thần giàu có, rất
nhiều người đều có tu vị cao, không chỉ là lục phẩm thất phẩm, hơn nữa chiến
đồ và pháp khí đầy đủ, sức chiến đấu cực mạnh.”
“Bọn họ còn có rất nhiều nhân thủ, lung lạc mấy vạn cu li và người chèo thuyền
ở Tú Thủy để bản thân sử dụng, bây giờ lại có năm mươi bốn chiếc chiến
thuyền quân dụng, có thể nói là như hổ thêm cánh, như rồng vào nước.”
“Sức chiến đấu của ba ngàn cường cung thủ kia lại có thể so sánh với tinh nhuệ
ở biên quân, đặt ở chiến trường cũng đủ để áp chế châu quân với quy mô vạn
người. Ta còn nghe nói, Thiết Kỳ Bang thu nạp 15.000 tên thợ mỏ to lớn khỏe
mạnh từ phía tây quận Tú Thủy, toàn bộ đều mặc giáp, huấn luyện ngày đêm.”
“Trong mấy ngày gần đây, bọn họ đã cướp đoạt được bảy trăm vạn lượng bạc và
vàng, cùng với vô số vật tư, dùng số tiền này để trắng trợn chiêu mộ cao thủ,
còn ra giá cao để thu mua một bảo giáp tam phẩm và rất nhiều pháp khí cung
nỏ.”
“Theo tin tức của Cẩm y vệ, bọn họ đã chiêu mộ được hai vị cao thủ ngũ phẩm,
đều là hảo hán lục lâm ở phương bắc, là người trên Hắc Bảng, nghe danh nhân
nghĩa của Sở Hi Thanh nên đến nhờ vả. Cộng thêm bốn chiếc Tứ Tí tru thần nỏ
mà Đổng Thiên Nhạc bỏ lại, số lượng Tru Thần nỏ của bọn họ đã lên đến 13
cái.”
“Cục diện bây giờ, phủ Tổng đốc đã không thể ngồi xem nữa. Mặc kệ là chiến
hay là không, đều phải quyết định ngay bây giờ. Bằng không thực lực của Thiết
Kỳ Bang càng ngày càng tăng, kéo dài thêm một ngày, thực lực của bọn họ lại
mạnh thêm một phần. Chúng lại không quyết định, sớm muộn gì cũng mất
khống chế.”