
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch đã bị đánh thức khi chiêng trống vang vọng
khắp trại.
Hắn vội vã phủ áo khoác rồi chạy ra ngoài, sau đó đứng tại cầu thang nơi cửa
lớn của tồng đà Hải Thanh Bang, đưa mắt nhìn về phía dưới.
Mà lúc này, Long Hành đã đến nơi này trước hắn.
Vị thiếu chủ của Long gia này, sắc mặt nghiêm nghị, trong mắt lại hiện lên vài
phần bất ngờ.
“Tên kia, hắn lại đến thật rồi.”
Long Hành nói câu này xong, ngậm lấy vài phần sung sướng mà nhìn Tùng
Phong Kiếm – Lâm Thạch một chút: “Xem ra tên Sở Hi Thanh này hận bang
chủ ngài thấu xương.”
Long Hành bây giờ là phó bang chủ Hải Thanh Bang.
Trong trận chiến tại Mi gia trang, Giả Đại Lực đã vạch trần thân phận nội quỷ
của Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch, khiến cho danh vọng tích lũy nhiều năm
của Lâm Thạch bị hủy trong một ngày.
Sở Hi Thanh khởi binh báo thù, đánh bại quận quân, cũng cứt đứt khả năng chia
cắt Thiết Kỳ Bang của Tư Không Thiện.
Thái thú Tư Không Thiện lo lắng Lâm Thạch căn cơ nông cạn, hơn nữa còn mất
hết danh tiếng, thuộc hạ cũ ly tán, có thể không chống đỡ được cục diện của Hải
Thanh Bang, cho nên cố tình mời Long gia gia nhập vào Hải Thanh Bang.
Nếu như đổi là một năm trước, Long Hành chắc chắn coi chuyện này là sỉ nhục.
Mấy chục năm trước, Long gia đã dựa vào sĩ tộc, há có thể làm bạn với hắc
bang giang hồ?
Nhưng hôm nay, Long gia bị thương nặng, thực lực đã là mười không còn ba.
Lúc này, gia nhập Hải Thanh Bang mà Tư Không Thiện toàn lực nâng đỡ, chưa
chắc không phải là một lối thoát.
Điều khiến Long Hành vui mừng chính là, đêm trước đại điển hương đường của
Hải Thanh Bang, hắn lại nhìn thấy Sở Hi Thanh.
Mấy ngày trước, Long Hành đã ý thức được Tư Không Thiện trắng trợn tuyên
truyền chuyện Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch sẽ kế nhiệm bang chủ Hải
Thanh Bang, xây dựng lại tổng đà Hải Thanh Bang, chính là vì dụ dỗ Sở Hi
Thanh đến đây, hoặc là dụ dỗ Thiết Kỳ Bang.
Long Hành lại không thể ngờ được, Sở Hi Thanh lại thật sự đến nơi này!
Sắc mặt Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch hơi trắng bệch.
Mặc kệ là người nào bị đem ra làm mồi dụ, thì trong lòng đều không dễ chịu.
Có điều, Lâm Thạch vẫn khắc chế tâm tình, khuôn mặt hắn âm lãnh nói: “Người
này có tâm của kiêu hùng, có vẻ như nhân nghĩa quân tử, nhưng thật ra thì tâm
như lang sói, chỉ biết giả vờ giả vịt, giả nhân giả nghĩa, cho nên mới có thể giấu
diếm được huynh đệ Thiết Cuồng Nhân, khiến cho hai người kia tin tưởng hắn.”
“Tuy nhiên, người này thành vì hai chữ ‘đạo nghĩa’, bại cũng vì ‘đạo nghĩa’!
Thái thú đại nhân mai phục ở chỗ này, giống như đánh rắn bảy tấc, hắn không
thể không đến.”
Long Hành hơi ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Lâm Thạch một chút, nghĩ thầm cái
tên này đang nói mình sao?
Nói đến hai chữ ‘đạo nghĩa’, tuy rằng Long Hành hận Sở Hi Thanh thấu xương,
cũng thích danh tiếng ‘đạo nghĩa’ của cái tên này, nhưng lại không thể không
thừa nhận, người này quả thực là xứng đáng với danh xưng ‘nghĩa bạc vân
thiên’.
Bằng không thì Sở Hi Thanh hoàn toàn không cần để ý đến Lâm Thạch.
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch xây dựng Hải Thanh Bang, cũng không có
quan hệ gì với Thiết Kỳ Bang bây giờ cả.
Với trí tuệ của Sở Hi Thanh, không thể không biết nơi này là cạm bẫy, hung
hiểm khó lường.
Người này lại như không có lý trí, chủ động bước vào đầm rồng hang hổ này,
đơn giản chính là vì đạo nghĩa, là vì báo thù cho Thiết Cuồng Nhân.
Tâm tính kiêu hùng cái gì, tâm như lang sói cái gì, giả vờ giả vịt cái gì, tất cả
những từ này đều giống với Lâm Thạch hơn.
Võ lâm Đông Châu bây giờ, cũng không gọi Lâm Thạch là Tùng Phong Kiếm
nữa, mà đều gọi hắn là Tùng Cẩu, dùng để châm chọc kẻ người lòng lang dạ
sói.
Sau đó, Long Hành lắc đầu, lòng thầm nói hắn có một bang chủ như vậy, cũng
là một chuyện may mắn.
Danh tiếng của Lâm Thạch không tốt, bị mọi người khinh thường, Long gia liền
có thể thay vào đó.
Hắn mở miệng cười một tiếng: “Thái thú đại nhân quả thực là nhìn xa vạn dặm,
tính toán không bỏ sót. . .”
Đúng lúc này, tiếng nói của Sở Hi Thanh đã vang lên ở ngoài thủy trại.
“. . .Bản nhân Thiết Kỳ Bang Sở Hi Thanh! Hôm nay đến đây để lấy mạng chó
của Lâm Thạch!”
Giọng nói hắn sang sảng tựa như sét đánh!
Trong khoảnh khắc này, 1700 tên bang chúng của Hải Thanh Bang ở trong thủy
trại, tám trăm tên tộc binh Long gia, đều là miệng mũi chảy máu, bị đao ý ép
cho quỳ dưới đất.
Toàn bộ thủy trại đều là một mảnh tan tác, tất cả người có tu vị dưới thất phẩm
thượng, đều không thể đứng thẳng.
Dù là võ tu ngũ phẩm lục phẩm như Long Hành và Lâm Thạch, cũng có cảm
giác đầu óc đau đớn.
Giống như có một cây đao rơi vào não của bọn họ, để cho suy nghĩ của bọn họ
có hơi trì trệ.
Trong lòng Lâm Thạch không khỏi trầm xuống, một chút ít lạnh bắt đầu sinh sôi
trong ngực.
Không chỉ là do đao ý của Sở Hi Thanh xung kích, mà còn vì thanh thế mà Sở
Hi Thanh thể hiện ra vào giờ phút này.
Hắn tràn đầy khó hiểu.
Vì sao đao ý của người này lại có thể mạnh mẽ đến đây? Tại sao lại có chân lý
võ đạo mạnh mẽ đến mức này?
Cái tên này mới chỉ vẻn vẹn là thất phẩm hạ, võ ý của hắn lại có thể cách không
ngàn trượng, để cho một võ tu ngũ phẩm như hắn cũng có cảm giác bị đè ép,
khiến cho nguyên thần của hắn suýt nữa không chịu nổi áp lực.