
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi động, bỗng nhiên dừng bước lại.
Bởi vì tại mặt sông phía trước hắn, có một ông lão mặc áo bào xanh đang đứng
thẳng.
Ông lão này khoảng bảy mươi tuổi, râu trắng mày trắng, sắc mặt hồng hào,
khuôn mặt gầy gò, quanh người có sương khói lờ mò giống như tiên khí.
Bên cạnh hắn còn có một trường đao hai màu vàng (kim) và đỏ, điêu khắc xinh
xảo, thân đao hình vòng cung, đang trôi nổi giữa hư không.
Cây đao này hơi run run, làm cho huyết khí trong cơ thể của Sở Hi Thanh sôi
sục.
Nhai Tí đao ý và huyết mạch Nhai Tí của hắn cũng cộng hưởng theo, bỗng
nhiên ngưng tụ ra một con cự thú Nhai Tí cao mười trượng, hiện ra ở trên mặt
sông.
“Đây là?”
Bộ Yên Thành cũng dừng bước, ngậm lấy vài phần hồi hộp mà nhìn ông lão ở
phía trước.
Hắn không nhận ra tu vị của ông lão này, chỉ cảm thấy đối phương cao thâm
khó dò, tựa như một vực sâu không thấy đáy, lại tựa như núi cao chót vót ở
trong mây.
“Lão hủ Thanh Hư Tử! Chấp chưởng Giáo Viên Viện của Vô Tướng thần tông.”
Ông lão bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh, vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói: “Hôm nay
đến đây là vì Sở thiếu kỳ chủ.”
Sắc mặt Bộ Yên Thành thay đổi.
Ông lão trước mắt này, lại chính là đại trưởng lão Thanh Hư Tử của Giáo Viên
Viện, là một đại cao thủ nhị phẩm của Vô Tướng thần tông!
Tuy rằng người này không vào Địa Bảng, nhưng thực lực thì lại nằm trong top
đầu của Địa Bảng, hầu như đã tiếp cận đỉnh cao của võ đạo, là một tồn tại đỉnh
phong!
Vị đại trưởng lão này đến nơi này để làm gì? Chỉ vì Sở Hi Thanh sao?
Sở Hi Thanh hơi rùng mình, thần sắc hắn nghiêm túc, ôm quyền khom người:
“Đệ tử ký danh Sở Hi Thanh, gặp qua đại trưởng lão!”
“Đứng lên đi!” Thanh Hư Tử nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, liền nâng Sở Hi
Thanh dậy: “Không biết bây giờ Sở thiếu kỳ chủ có rãnh rồi không? Ta có mấy
lời muốn nói với ngươi.”
Sở Hi Thanh vốn muốn chạy về tổng đà Thiết Kỳ Bang, dùng đầu của Tùng
Phong Kiếm – Lâm Thạch để tế bái Thiết Cuồng Nhân.
Nhưng mà bây giờ, hắn không rảnh thì cũng phải biến thành rảnh.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong thủy trại của Hải Thanh Bang, đệ tử chân truyền của
Huyết Bức sơn, Lang Thiên Trung đang đứng trước thi thể không đầu của Tùng
Phong Kiếm – Lâm Thạch, ánh mắt lạnh lẽo.
Bên cạnh hắn là Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy và Tử Điện Đao – Thiện Tử
Long, cùng với đại quản gia Tứ Không Bàn.
Sắc mặt của ba người đều cực kỳ khó coi, quét mắt nhìn tòa thủy trại bừa bộn
khắp nơi này.
Trận chiến ngày hôm nay, không chỉ phó bang chủ và bang chủ của Hải Thanh
Bang chết trận, mà hơn hai ngàn bang chúng Hải Thanh Bang ở đây, phần lớn
đều bị đao ý của Sở Hi Thanh làm cho bị thương, bọn họ đều co quắp trên mặt
đất, kêu rên không thôi.
“Người này, quả thật là điên cuồng!”
Lang Thiên Trung thở dài một hơi, muốn phun toàn bộ uất ức trong lồng ngực
ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn cảm thấy ngực và bụng đau đớn như bị kim đâm.
“Đạo Quy, ngươi chuẩn bị một hai, chờ Nhạc sư đệ của ngươi đến, chúng ta đi
tổng đà Thiết Kỳ Bang một chuyến. Hôm nay không giết người này, khó tiêu
hận trong lòng ta.”
Lần này, Huyết Bức sơn làm lớn chuyện, truy sát Sở Hi Thanh là do Thái thú
Tư Không Thiện đã bỏ hai trăm vạn lượng bạc tiền hoa hồng, hơn nữa còn hứa
sẽ phối hợp với Huyết Phong Đạo để điều tra chuyện Nghịch Thần Kỳ và bảng
tàng Liệt Vương.
Ngoài ra, người này còn có quan hệ với mấy lần Huyết Phong Đạo bị tổn thất,
đã trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của Huyết Phong Đạo từ lâu.
Chỉ là trước khi bọn họ ra tay, không ai có thể ngờ được là Sở Hi Thanh lại
vướng tay vướng chân như vậy.
Đến bây giờ, Sở Hi Thanh vẫn bình yên vô sự, trái lại thì Huyết Bức sơn bọn họ
lại tử thương nặng nề.
Đến thời điểm này, đã có năm vị đệ tử nội môn của Huyết Bức sơn chết trận, đệ
tử ngoại môn và đệ tử ký danh thì lại cao đến mấy chục người.
Thậm chí trước đây không lâu, một đệ tử chân truyền khác là Tiểu Thiên Câu –
Lê Vũ Minh đã mất tích ở quận Thái Sơn.
Bây giờ, chuyện này đã không phải là mối thù của đồng môn nữa, mà nó đã liên
quan đến mặt mũi của Huyết Bức sơn rồi!
Lý Đạo Quy nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt chần chờ: “Lang sư huynh, Thiết Kỳ
Bang có rất nhiều cao thủ thần bí, ta chỉ sợ tổng đà của Thiết Kỳ Bang cũng là
đầm rồng hang hổ.”
“Sợ cái gì?”
Ánh mắt Lang Thiên Trung lạnh lẽo: “Lẽ nào tu vị của bọn họ còn có thể mạnh
hơn một tứ phẩm là ta? Lúc này Sở Hi Thanh đang bị thương rất nặng, ta có
ngươi và Nhạc sư đệ hỗ trợ, giết chết hắn là không khó, mà Thái thú Tư Không
Thiện cũng vui vẻ giúp đỡ chúng ta.”
Nhạc sư đệ trong miệng hắn, chính là Yêu Tiễn – Nhạc Văn.
Vị đệ tử nội môn của Huyết Bức sơn này, có sức chiến đấu và thiên phú vượt
qua cả Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, đều có thực lực tiếp cận tứ phẩm.
Người này vốn phụ trách chuyện vây giết Sở Hi Thanh ở quận Thái Sơn, hiện
giờ đang chạy về bên này