
Bộ Yên Thành nghe vậy thì sững sờ.
Kinh Thôn Thiên Cổ - Cổ Thiên Sinh, chính là một trong những trưởng lão của
Ma Chiến lâu bọn họ.
Bộ Yên Thành cũng không để ý chuyện Kiếm Tàng Phong giết người diệt khẩu,
cấu kết với ma tu.
Thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Vô Tướng thần tông được xưng là thần tông chính đạo, nhưng tuyệt đối không
phải quân tử thiện lương gì. Chỉ lác tác phong làm việc của người ta vẫn khá
đàng hoàng, có ranh giới nhất định.
Còn về cái tên Huyền môn chính tông, chỉ là chỉ công pháp của bọn họ chính
tông, nhắm thẳng vào nhất phẩm.
Bộ Yên Thành chỉ kinh ngạc về chuyện Kinh Thôn Thiên Cổ - Cổ Thiên Sinh bị
Vô Tướng thần tông cám dỗ từ bao giờ?
Thật sự không ngờ được, tên Kinh Thôn Thiên Cổ - Cổ Thiên Sinh kia lúc nào
cũng há mồm ngập mồm là không đội trời chung với nhẫn sĩ chính đạo, nhưng
lại âm thầm cấu kết với Vô Tướng thần tông, làm chuyện dơ bẩn thay cho Vô
Tướng thần tông.
Khi Bộ Yên Thành kinh ngạc không thôi, Kiếm Tàng Phong lại cười nhìn Sở Hi
Thanh: “ Sư đệ yên tâm, vị Thiên hộ của Cẩm y vệ kia vẫn còn tác dụng với
ngươi, ta không giết nàng. Còn con gái của Lục Trầm, Kiếm mỗ cũng không
ngu đến mức đắc tội với kẻ đứng thứ chín trong thiên hạ bây giờ.”
Lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh mới hơi buông lỏng.
Hắn đang lo lắng Kiếm Tàng Phong sẽ diệt khẩu luôn cả hai người Lục Loạn
Ly.
Chỉ là không biết hắn xử lý thế nào, lại ‘xử lý’ ra làm sao?
Sau đó, Kiếm Tàng Phong đi đến trước người Bộ Yên Thành: “Há mồm!”
Bộ Yên Thành không chút do dự, mở miệng ra ngay, sau đó liền thấy một tia
sáng trắng bắn vào trong miệng của hắn.
Luồng sáng trắng kia vừa vào miệng liền tan ra, hóa thành từng tia từng tia
Canh kim chi khí, lẻn vào dưới đáy lưới của hắn, hình thành một phù ấn hình
kiếm.
“Ngươi biết đây là cái gì không?” Kiếm Tàng Phong chắp tay sau lưng, nhìn Bộ
Yên Thành.
“BIết!” Bộ Yên Thành gật đầu: “Đây là Vô Tướng Niệm Tử phù, từ nay về sau,
nếu như ta nói lời không nên nói. . .”
Hắn dùng tay chỉ chỉ vào trán của mình: “Ta nhất định sẽ chết!”
“Ngươi rất ngay thẳng, cũng rất thức thời, hi vọng ngươi vẫn luôn như vậy.”
Kiếm Tàng Phong gật đầu thỏa mãn, lại đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Chiêu, lấy
một tấm giấy da thú màu vàng ra, đặt trước mặt Bạch Tiểu Chiêu: “Mời các hạ
ấn vào đây.”
Sở Hi Thanh định nói Bạch Tiểu Chiêu không cần phải ấn vào.
Cô bé này coi hắn như cha, hơn nữa còn có tâm linh tương thông với hắn.
Tuy nhiên, Bạch Tiểu Chiêu đã không thèm nghĩ ngợi gì mà cắn rách chân của
mình, ấn một huyết ấn xuống tờ giấy da thú tràn ngập phù văn kỳ dị kia.
Bộ Yên Thành nhìn thấy tình cảnh này, khóe môi không khỏi co quắp vài cái.
Đây thực sự là đãi ngộ khác biệt, Kiếm Tàng Phong chỉ dùng biện pháp ôn hòa
như ‘Thề sách’ với Bạch Tiểu Chiêu, nhưng lại dùng Vô Tướng NIệm Tử phù
với mình.
Lúc này, Thanh Hư Tử đã đứng dậy: “Thời gian đã không còn sớm, chúng ta
nên lên đường thôi, giải quyết tội danh của tiểu Sở càng sớm càng tốt.”
Hắn cười nhìn Sở Hi Thanh: “Tiểu Sở, hôm nay ngươi mạnh mẽ xông vào thủy
trại của Hải Thanh Bang, chém giết Lâm Thạch và Long Hành. Có phải là đã
quyết định được ăn cả ngã về không, dựng cờ tạo phản rồi?”
“Vậy thì không.” Sở Hi Thanh lắc đầu, vẻ mặt thừa nhận: “Nhưng cũng không
khác nhiều lắm, ta đã chuẩn bị đánh một trận với quan quân Đông Châu ở quận
Tú Thủy. Hoặc là Thiết Kỳ Bang diệt vong, hoặc là Tổng đốc Đông Châu bị ép
phải chiêu an. Cái này thật ra cũng không khác gì dựng cờ tạo phản.”
Hắn chỉ không chuẩn bị chiếm thành lập trại mà thôi, vẫn lưu lại một đường lui.
Thanh Hư Tử lại hơi lắc đầu: “Đây là thủ đoạn cá chết lưới rách, ta tin tưởng
ngươi có thể phá cục, nhưng đã không cần thiết.”
Hắn phất phất trần trong tay một cái, cuốn Sở Hi Thanh bay lên không trung.
“Thái thú Tư Không Thiện sử dụng lực lượng trên quan trường để thêu dệt tội
danh cho Thiết Kỳ Bang, đưa ngươi vào Hắc Bảng, hôm nay chúng ta liền lấy
gậy ông đập lưng ông!”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó ánh mắt lóe lên, hiện ra vài phần chờ
phân phó.
. . .
Đông Châu, Quận thành Giang Nam.
Trời tờ mờ sáng, Thiên hộ Cẩm y vệ Tào hiên đã đi đến trước cổng lớn phủ
Tổng đốc để chờ đợi.
Tào Hiên nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thắm trước mặt, lại sờ sờ vào lá bùa hình
kiếm gãy trong tay, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Hắn bị tấm phù này ép đến nơi này.
Đêm hôm qua, tấm kiếm phù này đột nhiên qua lại ở trước người hắn.
Phía trên chỉ có một câu nói ngắn ngủi: Trước giờ thìn một khắc ngày mai, cần
phải đi đến phủ Tổng đốc Đông Châu, quá hạn không hầu!
Bên trên thành kiếm phù này, không còn bất kỳ tiêu chí hay ấn ký nào khác,
nhưng Tào Hiên lại không dám chậm trễ.
Bởi vì bản thân kiếm phù này chính là ấn kỳ, chính là tiêu chí.
Đây không phải là tin phù dùng cho truyền tin, cũng không phải Càn Khôn phi
kiếm, nó chỉ là một lá bùa bình thường, có hình dáng thanh kiếm gãy. Sau đó,
được một tia kiếm ý dẫn dắt, phi hành đến trước mặt hắn.
Chính là tia kiếm ý này, khiến cho Tào Hiên run sợ, nó có thể dẫn dắt kiếm phù
xuyên qua cương khí hộ thể của hắn, sau đó phá tan Bá thể của hắn, lơ lửng ở
giữa trán của hắn.
Chỉ một chút nữa thôi, lá bùa bình thường này đã có thể xuyên thủng sọ não của
hắn rồi!