
“Thượng Quan gia chủ, có duyên gặp lại!”
Tư Không Thiện nhẹ nhàng ôm quyền về phía Thượng Quan Thần Hạo, sau đó
lập tức hóa thành một vệt sáng xanh, nhanh chóng phi độn về phía tây.
Thượng Quan Thần Hạo cũng không dám dừng lại lâu, hắn ép sát mặt đất mà
chạy nhanh, thân như thuấn ảnh mà chui vào trong đám rừng núi kia.
“Tất cả mọi người chia ra đi, cố gắng đừng đi chung một chỗ.”
Trong lòng hắn cũng hiểu, lúc này chỉ có tách ra thì mới có một đường sinh cơ.
Nếu như tụ tập cùng một chỗ, chắc chắn sẽ chết hết.
Hắn điên cuồng chạy về phía bắc, không tiếc hao tổn chân nguyên, dùng tốc độ
nhanh nhất để chạy hơn năm mươi dặm.
Mà ngay khi Thượng Quan Thần Hạo từ từ thả lỏng, cho rằng khả năng chạy
thoát của mình càng ngày càng cao, thì hắn nhìn thấy một người ở phía trước.
Đó là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, ngũ quan tuấn dật, một đôi mắt
phượng hẹp dài bao hòm lấy ý cười.
Dáng người hắn cao to, đứng ngạo nghễ như tùng, bên ngoài là một bộ giáp nhẹ
hoa lệ với hai màu tím đen, khí chất tựa như quý công tử xuất thân từ thế gia
vọng tộc.
Đó chính là Sở Hi Thanh! Kỳ chủ đương nhiệm của Thiết Kỳ Bang!
Dù kẻ này hóa thành tro, thì Thượng Quan Thần Hạo cũng nhận ra!
Ngoài ra, trên vai phải của Sở Hi Thanh còn có một con Ngũ vĩ Phong Sinh thú.
Thượng Quan Thần Hạo cũng không dừng lại, hắn hơi chuyển hướng, cố gắng
chạy vòng qua người Sở Hi Thanh.
Nhưng khi bóng người của cả hai ngang qua nhau, con Ngũ vĩ Phong Sinh thú
kia đã hóa thành một tia lôi đình, ngăn cản hướng đi của Thượng Quan Thần
Hạo.
Hai trảo của Bạch Tiểu Chiêu đánh ra mười đạo cương lực sắc bén, ba trùm chu
vi mười trượng quanh đây.
Thượng Quan Thần Hạo dùng toàn lực mà vẫn không thể né tránh, chỉ có thể rút
kiếm ra đỡ.
Theo một tiếng ‘cheng’ vang lên, Thượng Quan Thần Hạo trượt lùi bảy trượng.
Lúc này, đao của Sở Hi Thanh đã chém đến như lôi đình vạn quân.
Thượng Quan Thần Hạo vừa mới chuẩn bị dùng cánh tay trái bằng sắt của mình
để đón đỡ, sau đó trên mặt hắn liền lộ ra vẻ kinh sợ.
Khi lực cũ của Thượng Quan Thần Hạo vừa hết, lực mới còn chưa kịp sinh ra,
chân nguyên và khí huyết đột nhiên bùng nổ, đột nhiên lùi về phía sau một
trượng.
Mà lúc này, cổ của hắn đã có một vết máu nhạt.
Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo lạnh lùng, sờ sờ vết thương trên cổ mình, nội
tâm chìm vào đáy vực.
“Đao thật là nhanh!”
Thế mà đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức này!
Đặc biết là thức Rút đao này, nhanh đến mức một cao thủ ngũ phẩm như hắn mà
hơi bất cẩn, thì sẽ không kịp phản ứng!
Đao cương của hắn cũng vô cùng kinh người, thế mà lại dài đến bốn thước!
Hơn nữa không biết người này có thiên phú gì, lại có hai tầng đao cường, rất
khó chống đỡ.
Ngoài ra, người này còn có lực lượng Thần Thương, có năng lực pháp cương rất
mạnh! Có thể bỏ qua sự áp chế về cấp độ cương nguyên.
Vừa rồi, Thượng Quan Thần Hạo chỉ chậm một chút thôi, thì đầu và thân của
hắn đã chia hai rồi.
Bây giờ hắn cũng bắt đầu tin tưởng, vụ huyết án ở tổng đà Hải Thanh Bang vào
ba ngày trước, đúng là Sở Hi Thanh đã tự tay giết chết Lâm Thạch và Long
Hành.
Hắn vốn cho rằng trưởng lão Ma Chiến lâu giúp đỡ từ trong bóng tối.
Nhưng bây giờ xem ra, Sở Hi Thanh đã nắm giữ sức chiến đấu cực kỳ kinh
người!
Bóng người Thượng Quan Thần Hạo bay ngược như chim nhạn, tiếp tục lùi về
phía sau, mãi cho đến tận người ba mươi trượng, hắn mới bỏ qua Sở Hi Thanh,
ổn định thân thể một lần nữa.
Sở Hi Thanh thì lại âm thầm tiếc nuối, không thể giết chết Thượng Quan Thần
Hạo bằng một đao.
Chủ yếu là do chênh lệch về thân pháp, Bạch Tiểu Chiêu có thể đuổi kịp tốc độ
của Thượng Quan Thần Hạo, nhưng Sở Hi Thanh thì không.
Thân pháp của hắn tự nhiên là đăng phong tạo cực ở cấp độ thất phẩm, nhưng
so với một cao thủ ngũ phẩm như Thượng Quan Thần Hạo, thì vẫn là chênh
lệch không thể vượt qua.
Nhưng mục đích của hắn, chính là ngăn cản Thượng Quan Thần Hạo.
Chỉ cần có thể ngăn cản Thượng Quan Thần Hạo bỏ chạy, người này chắc chắn
phải chết!
Mà ngay khi song phương kéo dài khoảng cách, Sở Hi Thanh dứt khoát không
đuổi theo, hắn đứng yên tại chỗ, dáng người như tùng.
“Thượng Quan gia chủ, ân oán của chúng ta vẫn chưa chấm dứt, vì sao lại rời đi
vội vã như vậy?”
Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo thì lại tái nhợt, da thịt toàn thân đều lộ ra gân
xanh như những con rắn.
Cái gọi là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Nhưng dù là dưới tình huống như vậy, Thượng Quan Thần Hạo vẫn duy trì vài
phần lý trí.
Tuyệt đối không thể dây dưa với Sở Hi Thanh.
Hắn dừng lại đây thêm một cái hô hấp, liền tăng thêm một phần nguy hiểm.
Thượng Quan Thần Hạo thở dài một hơi, giọng nói cực kỳ chân thành: “Sở kỳ
chủ, trước kia là Thượng Quan gia ta không đúng, hôm nay ta chân thành tạ lỗi
với các hạ, ngoài ra, ta nguyện dùng tất cả khế đất và khế ước để tạ tội với các
hạ, xin mời Kỳ chủ giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng!”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì mở miệng cười một tiếng: “Thượng Quan Thần Hạo
ngươi bây giờ là một loạn thần tặc tử, còn tưởng rằng có thể giữ được gia sản
sao? Đừng hòng, mặc kệ ngươi trốn về hướng nào, thì đường đó cũng không
thông.”
Thượng Quan Thần Hạo không khỏi hoảng hốt, ý thực được thân phận của mình
bây giờ, đúng là một tên phản tặc.