
Khi còn ở trên thuyền của Tam Bình cư sĩ, Lệ Thiên Công luôn muốn tìm Sở Hi
Thanh để giao lưu một hai.
Tiếc là mấy ngày sau đó, Sở Hi Thanh vẫn luôn đóng cửa không ra. Bên ngoài
phòng của Sở Hi Thanh cũng được phòng vệ nghiêm ngặt.
Ngoại trừ Chu Lương Thần và Lưu Nhược Hi, còn có mấy Kiếm nô của Tam
Bình cư sĩ thì không người sống nào được lại gần, khiến cho hắn không tìm
được cơ hội để nói chuyện với Sở Hi Thanh.
Vì vậy, hôm nay tình cờ gặp Sở Hi Thanh ở đây, Lệ Thiên Công vô cùng vui
mừng, lập tức tăng tốc tiến lên nghênh tiếp: “Sở huynh đệ, đây thật sự là duyên
phận mà! Không ngờ lại có thể gặp lại ngươi ở đây.”
“Đúng là rất tình cờ>’
Sở Hi Thanh cũng rất bất ngờ, hắn không hiểu vì sao Lệ Thiên Công lại nhiệt
tình với mình như vậy?
Hắn quan sát Lệ Thiên Công một chút, phát hiện người này lại mặc trang phục
của đệ tử ngoại môn.
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy kinh ngạc hơn.
Cái tên này lại trở thành đệ tử ngoại môn của Vô Tướng thần tông rồi sao?
Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công cũng nhìn mặt biết ý, mỉm cười nói: “Lệ mỗ
may mắn vượt qua kiểm tra của Thiên Khí viện, mười năm tiếp theo sẽ lấy thân
phận cung phụng ngoại môn của Vô Tướng thần tông để thường trú Thiên Khí
viện. Nếu sau này Sở huynh đệ muốn luyện chế thứ gì, hoặc là một chữa trị
pháp khí gì, thì có thể đến tìm ta, ta sẽ miễn phí sửa cho ngươi.”
Tông Linh Uy xuất thân phương bắc, nên không nhận ra Lệ Thiên Công.
Nhưng khi hắn nghe thấy lời nói của Lệ Thiên Công, mắt không khỏi hiện lên
vẻ kinh ngạc.
Thiên Khí viện của Vô Tướng thần tông có rất nhiều Khí sư tán tu, chỉ có một
bộ phận cực nhỏ trong đó mới đạt được thân phận cung phụng ngoại môn.
Chỉ có một đám thiên tài nhất, xuất sắc nhất, mới có tư cách nhận được vinh dự
này.
Trong đó còn có một ít người cực kỳ xuất sắc, tương lai thậm chí có hi vọng
được Vô Tướng thần tông thu nhận, trở thành đệ tử nội môn chân chính.
Sở Hi Thanh vui vẻ xong, thì lại càng nghi ngờ hơn.
Trước kia hắn không chỉ dọa dẫm bắt chẹt Lệ Thiên Công, mà còn đánh mặt Lệ
Thiên Công.
Kết quả tên này chẳng những không cho đó là nhục, trái lại còn nịnh bợ lấy lòng
hắn.
Theo lời đồn, người này không phải là lòng dạ hẹp hòi sao?
Sở Hi Thanh không hiểu ra sao, nhưng nếu Lệ Thiên Công đã nói như vậy, thì
hắn có coi đó là thật thôi.
“Vậy thì tốt quá!” Sở Hi Thanh cũng bắt đầu nhiệt tình hơn, vừa cười vừa chắp
tay nói: “Lệ huynh trượng nghĩa! Như vậy tiểu đệ sẽ không khách khí với
ngươi, sau này đến cửa thì Lệ huynh đừng ngăn ta ở ngoài cửa là được.”
“Làm sao có thể? Lệ mỗ xưa nay đều nhất ngôn cửu đỉnh!”
Lệ Thiên Công ra vẻ hào phòng, còn dùng sức vỗ ngực.
Hắn lập tức muốn nói chuyện của mình và Thiên Diệp Tiên Tử với Sở Hi
Thanh.
Nhưng khi Lệ Thiên Công há mồm ra thì lại cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, bên cạnh còn có một vị đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông,
nên cũng không tiện lắm.
Lệ Thiên Công hơi suy nghĩ, lòng thầm nói việc này cũng không vội, tạm thời
giữ quan hệ với Sở Hi Thanh là được.
Chờ đến khi hắn giúp Sở Hi Thanh vài lần, cái tên này sẽ không tiện từ chối
nữa.
Sau đó, hắn liền bỏ suy nghĩ đó, mở miệng nói: “Sở huynh đệ đến Thiên Khí
viện để lĩnh pháp khí đúng không? Ngươi mới vào Vô Tướng thần tông, còn có
rất nhiều chuyện phải làm, ta không quấy rầy nữa. Ngày khác có rảnh rỗi, sẽ ôn
chuyện với Sở huynh đệ sau!”
Hắn ôm quyền, rồi bay về phía cái đỉnh ba chân khổng lồ kia.
Sở Hi Thanh nhìn thấy hắn tràn đầy nhiệt tình, lại rất khó hiểu, chỉ cảm thấy
đầu óc mơ hồ.
Tông Linh Uy cũng nhìn ra vài phần: ‘Chắc hẳn hắn muốn nhờ vả ngươi, tựa
như là có chuyện gì đó khó mở miệng.”
“Khó mở miệng?” Sở Hi Thanh hơi suy nghĩ một chút, liền lắc đầu.
Hắn mới lười quan tâm Lệ Thiên Công có chuyện gì.
Vị Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công này cũng không là gì của hắn cả.
Ngay mấy hôm trước, Lệ Thiên Công còn nói năng lỗ mãng với hắn, nói nhất
định phải để hắn trả giá đắt.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại đi theo Tông Linh Uy đi đến một tòa thạch tháp cao 36
tầng, cao hơn một trăm trượng, diện tích gần trăm mẫu.
“Đây là Tàng Kinh lâu của Vô Tướng thần tông chúng ta, tổng cộng 36 tầng,
mỗi bốn tầng đều đối ứng với một cấp bậc tu hành. Bên trong có hơn 1233 vạn
quận kinh thư, bảo tồn gần bảy phần mười truyền thừa võ đạo, bí pháp, cực
chiêu và pháp thuật của nhân tộc ta.”
Khóe môi Tông Linh Uy hơi cong lên, ngậm lấy vài phần kiêu ngạo: “Vô
Tướng công của chúng ta có thể mô phỏng chín phần công pháp trên thế gian, vì
vậy sở hữu rất nhiều loại võ đạo, bao la vạn tượng. Rất nhiều truyền thừa võ học
đã tuyệt tích, nhưng đều có thể tìm thấy ở Vô Tướng thần tông chúng ta.”
“Nhưng con đường tu hành quý tinh không quy đa, tựa như Bá Võ Vương Tần
Mộc Ca chỉ là số ít, Sở sư đệ phải cẩn thận lựa chọn, tốt nhất là dùng mười nghệ
truyền ngoài làm trụ cột, rồi lựa chọn trong võ học chân truyền của bản tông.
Những võ học chân truyền này đều có thể tu luyện đến nhất phẩm, truyền thừa
hoàn chỉnh, không giống như một số võ đạo có uy lực lớn, nhưng lại không có
nội dung tiếp theo, con đường phía trước đã bị cắt đứt.”