
Vì vậy, những nơi Lãnh Sát Na đi qua thì hắn cũng đi qua, phong cảnh Lãnh Sát
Na nhìn thấy thì hắn cũng nhìn thấy. . .Vì vậy, manh mối mà Lãnh Sát Na tìm
thấy, hắn cũng đã tiếp túc qua.
Sở Hi Thanh suy nghĩ rất nhanh, nhớ lại từng hình ảnh đã qua.
Cuối cùng, hắn cắn răng một cái.
“Năm vạn!”
“Mười vạn!”
“Mười lăm vạn!”
Sở Hi Thanh thấy Lãnh Sát Na không hề biến sắc, đi thẳng đến một tảng đá lớn
ở cách đó mười dặm rồi ngồi xuống, trong lòng hắn lại có xúc động muốn rút
đao ra, làm thịt tên này.
“Hai mươi vạn! Không thể nhiều hơn, cùng lắm thì ta bỏ thêm chút thời gian, ta
không tin là không nghĩ ra.”
Tiền của hắn cũng không phải là gió thổi đến.
Sở Hi Thanh vừa nghĩ hai mươi vạn lượng bạc để mua một câu nói, lập tức cảm
thấy lòng đau như cắt.
Lãnh Sát Na ở xa xa nhất thời hiện lên ý cười: “Có câu này của Sở sư đệ, lần bí
cảnh này ta cũng coi như không thiệt thòi. Sư đệ không ngại nhìn một chút cá ở
trong hồ, đặc biệt là những vảy cá kia.”
Sở Hi Thanh hơi ngẩn người ra, lúc này liền giơ tay trảo một cái về phía hồ.
Mặt hồ lập tức nổ vang, cột nước bắn lên, một con Lỏa Lý dài khoảng một tấc
đã bị Sở Hi Thanh hút vào trong tay.
Sở Hi Thanh cầm còn Lỏa Lý này, kiểm tra vẩy của nó.
Giây lát sau, thần sắc của Sở Hi Thanh hơi động.
Vảy trên người con Lỏa Lý này, lại thật sự có chút hoa văn kỳ dị, hơn nữa còn
ẩn giấu huyền ý.
Tuy nhiên, những hoa văn này cực nhỏ, huyền ý bên trong cũng rất ít ỏi, khiến
cho Sở Hi Thanh tìm dưới đáy hồ hơn nửa ngày mà cũng không phát hiện ra
đám Lỏa Lý này có gì khác thường.
Nếu như hắn đoán không sai, những hoa văn này chỉ là một bộ phận cực nhỏ
của một tấm đồ lớn.
Mà ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị ngưng thần nhìn kỹ, trong lòng hắn bỗng
nhiên sinh ra báo động, cảm giác được nguy hiểm trí mạng đang đến gần.
Sở Hi Thanh hơi biến sắc: “Các ngươi đều tránh ra.”
Hắn cũng không hề do dự, lập tức dung nhập Vô Cực Trảm vào trong thân pháp
của mình, đồng thời dùng toàn lực để nhảy về phía sau.
Nhảy một cái chính là hơn ba mươi trượng, sau đó hắn tận mắt nhìn thấy khối
đã kia bị ba cỗ lực lượng thời gian cực kỳ sắc bén đánh nát bấy.
Sở Hi Thanh đứng tại chỗ, nghi ngờ không thôi, toàn bộ tinh thần đều cảm ứng
chung quanh, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường.
Chu Lương Thần và Bạch Tiểu Chiêu ở bên cạnh cũng là sắc mặt trắng bệch.
Khi đó, bọn họ đều đứng cách Sở Hi Thanh mười bước, đều nằm trong phạm vi
bao phủ của ba cỗ lực lượng gian kia.
Bọn họ chỉ cần chậm hơn một chút, thì lúc này đã biến thành thi thể rồi.
Lúc này, mí mắt của Bạch Tiểu Chiêu giật giật, nhìn về phía tay của Sở Hi
Thanh: “Huynh trưởng, ngươi nhìn tay của ngươi.”
Sở Hi Thanh lại nhìn về phía tay phải của mình.
Hắn phát hiện con Lỏa Lý trong tay mình đã hóa thành thịt vụn, mu tay phải của
mình cũng có thêm một vết thương nhỏ bé.
Sở Hi Thanh nhìn kỹ vết thương nhỏ bé trên mu bàn tay mình, trong mắt hiện
lên một tia căng thẳng.
Vết thương này là do lực lượng thời gian kia tạo thành, dài không đến nửa tấc,
sâu cũng chỉ một ly.
Sở Hi Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, thế mà lại không thể nào khôi
phục ngay.
Hắn ngưng thần suy nghĩ, sử dụng năng lực Quang âm Nhất Thuấn để thăm dò,
lúc này mới nhìn thấy vết thương đang từ từ khép lại.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, quả nhiên, chỉ có lực lượng thời gian mới có thể giúp
hắn loại bỏ vết thương từ thời gian.
Tuy nhiên, lực lượng thời gian của hắn so với ba kẻ địch thần bí kia, thì phải
kém tận hai đẳng cấp.
Chẳng biết từ lúc nào, Lãnh Sát Na đã đứng ở trên mảnh đá vụn kia.
Hắn nhìn vết chém bóng loáng trên mặt đá, ánh mắt lại cực kỳ ngưng trọng.
“Đây là Thời Thương! Thiên phú thần thông của Cổ thần Chúc Quang âm.”
Lãnh Sát Na vừa nói chuyện vừa quay đầu nhìn Sở Hi Thanh, lời nói chân thành
còn hàm chứa ý nhắc nhở: “Ta khuyên sư đệ không nên nghiên cứu kiếm chiêu
kia nữa. Bằng không ngươi nhất định sẽ chết.”
Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Sư huynh có thể nhìn thấy rõ kẻ ra tay tập
kích ta không? Rốt cuộc là thứ gì? Đến từ phương nào? Lại đi nơi nào?”
Năng lực cảm ứng của hắn cực mạnh, bằng không thì đã không báo trước nguy
hiểm, né tránh kịp thời.
Nhưng cũng bởi vì hắn tập trung vào việc né tránh và giữ mạng, nên không thể
nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ tập kích.
Lãnh Sát Na không thèm suy nghĩ, xoa xoa ngón tay: “Mười vạn, không mặc
cả!”
Khóe môi Sở Hi Thanh co quắp lại, lòng thầm nói mình đại khai sát giới kiếm
được chút tiền mồ hôi nước mắt, lại có 5% chảy vào trong tay Lãnh Sát Na.
Hắn hừ một tiếng, móc một xấp ngân phiếu trong tay áo ra, trực tiếp đập qua:
“Nói!”
“Đó là ba Chúc Cầu! Thân như cầu, trên đầu lại đốt lửa, nhìn qua như ngọn
nến.”
Lãnh Sát Na dùng tay ra hiệu một một cái: “Chúng nó nhảy ra từ dòng sông thời
gian, một đòn không trúng thì lập tức trở về.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng