Bá Võ - Khai Hoang

Chương 96

“Tả nha nội?” Hai mắt Long Hành ngưng lại, bình tĩnh nhìn thanh niên mặc
cẩm bảo ở bên dưới đài, sau đó lại nở nụ cười tiêu sái: “Không ngờ Tả nha nội
cũng đến Cổ Thị tập, nhưng người này có ân oán cá nhân với Long gia ta, lẽ nào
nha nội không chịu bán cho ta chút mặt mũi này sao?”
“Bán! Sao lại không bán?” Thanh niên mặc cẩm bào cười lên, cười đến rất
phóng đãng: “Tuy nhiên, không thể làm hỏng quy củ của Miếu thị chúng ta
được, bằng không thì sau này ai dám đến Miếu thị chúng ta đánh lôi đài, tìm thú
vui nữa? Long đại thiếu, ngươi thấy ta nói đúng không?”
Long Hành không tỏ ý kiến, hắn bỗng nhiên cất bước áp sát đến Sở Hi Thanh ở
phía trước, một chưởng bất ngờ đến cực điểm này đã đến trước mặt Sở Hi
Thanh.
Hắn lười dây dưa với vị nha nội nhà Quận thừa này, chỉ cần làm thịt người này,
Tả nha nội cũng chỉ có thể quát mắng vài câu, chứ chẳng thể làm gì hắn cả.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc đó, một bóng người áo đỏ yểu điệu với mái tóc
màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trước người Sở Hi Thanh như một bóng ma.
Cây đoản kiếm của nàng đúng lúc ngăn cản bàn tay phải của Long Hành.
Rõ ràng là nữ tử này không địch lại Long Hành, sau khi tiếp một chưởng thì
không chỉ trượt lùi ba bước, mà cánh tay cũng kết thành một tầng băng mỏng.
Cái khí lạnh kia tản ra, làm cho Sở Hi Thanh ở phía sau phải rùng mình một cái.
Sắc mặt Long Hành lại cực kỳ lạnh lẽo: “Lục phẩm hạ?”
Vị nha nội nhà Quận thừa này, mời chào một cao thủ như vậy từ bao giờ?
Sắc mặt Tả nha nội âm trầm như nước, xanh lét tái mét: “Thả tên lệnh gọi binh
đến đây!”
Hắn nhìn chằm chằm vào Long Hành với ánh mắt lạnh lẽo: “Long Hành! Người
ta đều nói ngươi rất cuồng ngạo, quả nhiên là cuồng đến không bến bờ. Ngươi
có thể xem thường Tả Thanh Vân ta, nhưng lại không thể xem thường quy củ
mấy trăm năm của Miếu thị này!”
Sở Hi Thanh biết cái gì gọi là ‘tên lệnh’, nó cũng được gọi là ‘tên kêu’. Bình
thường sẽ trói một cái tiêu trúc vào mũi tên, khi tên lệnh được bắn ra thì nó sẽ
phát ra âm thanh bén nhọn, tiếng vang vài dặm.
Quả nhiên, sau khi tên lệnh được bắn ra, nó liền phát ra những tiếng kêu bén
nhọn, toàn bộ Miếu thị đều náo loạn hết cả lên. Chưa đến một khắc thời gian,
sáu bảy trăm tên tráng hán cầm bình khí mặc áo đỏ lao ra như sóng triều, vây
chặt tòa lôi đài này đến mức nước chảy không lọt.
Long Hành đảo mắt nhìn bốn phía một chút, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi,
ánh mắt hắn lại tràn ngập trào phúng.
Hắn hơi phất tay áo, thanh kiếm băng lam ở bên người đột nhiên ra khỏi vỏ,
cắm vào mặt đất. Đồng thời, một luồng hơi lạnh mạnh mẽ lan tràn ra từ trên
thân kiếm, bắt đầu tràn ngập toàn bộ võ đài: “Nói điều kiện gì, ngươi muốn thế
nào mới có thể giao hắn cho ta. Tính mạng của người này, ta muốn rồi. Bằng
không thì Long mỗ cũng không ngại tàn sát Miếu thị một phen.”
Sở Hi Thanh phát hiện mặt giày dưới chân mình đã bị đông cứng trong tầng
băng.
Tả nha nội lại cười gằn một tiếng, ý lạnh trong con ngươi càng nồng đậm hơn:
“Ngươi hù dọa ai đó? Hôm nay người thử ra tay ở Miếu thị xem, Lão tử cũng
muốn nhìn xem ‘con rồng qua sông’ như ngươi có thể sống sót trở về bờ tây hay
không?”
Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Này! Vị tiểu huynh đệ kia,
ngươi không ngại đánh mấy trận sinh tử lôi chứ? Tả mỗ đảm bảo, nhất định sẽ
không để ngươi chịu thiệt.”
Sở Hi Thanh nhướn đôi mày kiếm, không hàm hồ chút nào mà chắp tay đáp lại:
“Sở mỗ không ngại, cảm ơn nha nội che chở!”
Hắn thấy tình hình ngày hôm nay, tu vị của Lục Loạn Ly đã không chống đỡ
được nữa rồi.
Vị Tả nha nội này chịu ra mặt thay cho hắn, thật sự là một niềm vui bất ngờ.
Sở Hi Thanh sẽ không làm mất mặt mũi của đối phương rồi.
Không phải là bất đắc dĩ, thì hắn tuyệt đối không muốn Sở Vân Vân ra tay mà
bại lộ thân phận.
“Tốt lắm!” Tả nha nội cười ha ha, sau đó lại nhìn về phía Long Hành: “Muốn
giết người ở Miếu thị chúng ta, thì chỉ có thể leo lên sinh tử lôi! Vị tiểu huynh
đệ này có tu vị cửu phẩm hạ, nhưng nếu hắn đã đứng trên lôi đài cửu phẩm
thượng, vậy thì tính toán theo tu vị cửu phẩm thượng đi.”
“Tuy nhiên, ta thấy hắn có bệnh trong người, thể lực hơi yếu, cho nên lấy một
canh giờ làm tiêu chuẩn. Trong vòng một canh giờ, chỉ cần anh kiệt dưới trướng
ngươi có tu vị không quá cửu phẩm thì đều có thể lên đài để đánh.”
“Các ngươi có thể lấy tính mạng của hắn ở trên sinh tử lôi, ta không còn gì để
nói cả, nhưng nếu như các ngươi thật sự không làm được, vậy thì tất cả xí xóa,
có ân oán gì cũng phải bỏ qua, Long gia các ngươi không được gây sự với hắn
nữa. Thế nào? Long đại công tử, ta đã hạ thang rồi, ngươi có dám nhận hay
không?”
Long Hành nghe vậy thì quay đầu nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó mỉm cười
nói: “Vậy thì nghe theo lời nói của nha nội đi!”
Hắn phất ống tay áo một cái, một luồng chân nguyên bay ra, rút hai thanh
trường kiếm ở trên võ đài lên, sau đó mới cất bước đi xuống lôi đài, lại nhìn một
đám thuộc hạ và nhị đệ Long Thắng. 

Bình Luận (0)
Comment