
“Kiếm sư huynh, xem ra mọi người nơi này đều rất hứng thú với Vô Tướng
thần tông.”
Giọng nói này là của một thanh niên áo trắng đứng bên cạnh Kiếm Thị Phi.
Người này tên là Vương Lam, hắn và một người khác tên Thác Bạt Chí là cao
thủ chỉ đứng sau Kiếm Thị Phi ở Đô Thiên thần cung. Tu vị đã đạt ngũ phẩm,
có tố chất cấp Thiên trụ.
“Chỉ sợ trận chiến này sẽ là máu chảy thành sông. Đám ngu xuẩn này cho rằng
người Vô Tướng thần tông là quả hồng mềm, cũng không biết Vô Tướng thần
tông còn có một Siêu thiên trụ. Sở Hi Thanh này, đao pháp siêu phàm, ngươi và
ta đều không phải đối thủ của hắn.”
“Sở Hi Thanh lòng dạ độc ác, chúng ta không ra tay, lẽ nào chờ hắn hạ thủ lưu
tình với chúng ta?”
Kiếm Thị Phi khẽ lắc đầu, trong mắt hiện ra vài phần khó lường: “Thác Bạt sư
đệ, ngươi đi bảo đám đồng môn một chút, để bọn họ thu liễm lại một chút, ít
nhất cũng không thể xông lên đầu tiên. Đầu của Sở Mính, không dễ cầm đâu.
Sua đó lại chọn vài người thông minh một chút, nhìn xem có thể gây xích mích,
cổ động đám Ma Chiến lâu ra tay trước hay không.”
Đệ tử Ma Chiến lâu, cơ bản đều là đám người nghe chiến là mừng.
Đặc biệt là những tên tu luyện ma công kia, tu luyện đến hỏng não, sẽ không
chịu nổi vài lời khích bác.
Vương Lam nghe vậy thì cau mày, trong mắt lại hiện lên vài phần ý cười.
Hắn hiểu tính toán của Kiếm Thị Phi, Kiếm Thị Phi muốn bảo tồn lực lượng
bản thân, mượn đao giết người, đồng thời tiêu hao lực lượng của ma môn, có
thể nói là một mũi tên trúng mấy con chim.
Giọng nói của Kiếm Thị Phi vẫn lạnh lùng: “Sức chiến đấu của Sở Hi Thanh rất
kinh người, đã không có bất kỳ ai có thể đối đầu. Nhưng chúng ta muốn liên thủ
cũng không dễ, đổi lại những nơi khác thì các nhà còn phải cảnh giác và đề
phòng lẫn nhau.”
“Chỉ có ở nơi này thì còn có vài phần khả năng. Bọn họ không muốn liều mạng,
vậy thì ép bọn họ phải đánh! Sở Hi Thanh tu luyện Nhai Tí đao, được xưng là
có thể lấy một địch ngàn. Ta lại không tin, hắn có năng lực lấy một địch ngàn ở
nơi này.”
“Ha ha! Nơi này Thiên trụ như rừng, thiên kiêu đầy đất, thật ra còn nguy hiểm
hơn chiến trường phương bắc nhiều lắm. Chỉ lực lượng thần thức của hơn hai
ngàn người ở đây, hắn có chịu được sao? Nhai Tí đao của hắn có thể phản xạ
được sao? Ngay cả Huyết Nhai Đao Quân còn trên đời, thì cũng không có lực
lượng lấy một địch ngàn ở đây.”
Vương Lam lại hít một tiếng: “Đáng tiếc, thật ra chư vị thiên kiêu ở đây mà có
có thể vứt bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực, thì Sở Hi Thanh chắc chắn phải
chết!”
Nguyên nhân chính là do mọi người đều có tâm tư khác, một khi đánh lên, nói
không chừng còn tạo thành cản trở, vì vậy chỉ có thể làm theo phương án của
Kiếm Thị Phi.
Vương Lam nói đến chỗ này, chợt đưa mắt nhìn quanh: “Nói đến Sở Hi Thanh,
vì sao người này vẫn còn chưa lộ diện?”
Kiếm Thị Phi cũng thấy tò mò, liền liếc mắt nhìn bốn phía.
Thang trời sắp hạ xuống đất, Sở Hi Thanh vẫn chậm chạp không xuất hiện.
Hắn lập tức thu hồi tầm mắt, bởi vì cũng lười để ý.
Nếu như người này không muốn đệ tử Vô Tướng thần tông bị chết sạch, thì sớm
muộn thì cũng sẽ hiện thân.
Nếu như người này không đến, vậy thì càng tốt.
Chỉ là tình huống tiếp theo, lại hơi nằm ngoài dự đoán của Kiếm Thị Phi.
Hơn hai trăm người của Ma Chiến lâu vẫn không có động tĩnh gì, vậy mà đám
người Huyết Bức sơn mới là kẻ không nhịn được, bọn họ chậm rãi ép về phía
chiến trận của Vô Tướng thần tông.
Hành động của đám đệ tử Huyết Bức sơn đã kéo theo tất cả mọi người ở đây.
Mặc kệ là ma môn hay chính đạo, tất cả đều bắt đầu di chuyển bước chân về
phía trước.
Ban đầu thì bọn họ còn rất cẩn thận, bước chân chậm rãi, nhưng sau khi bước
được mười mấy bước, tất cả đều càng lúc càng nhanh.
Hơn hai nghìn người ép thẳng về phía Vô Tướng thần tông, giống như một cơn
thủy triều ép thẳng vào chiến trận của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nơi này đều vắng lặng dị thường, chỉ có thể nghe
thấy tiếng bước chân lộn xộn, cùng với tiếng va chạm của binh khí và áp giáp,
còn có những tiếng hô hấp ồ ồ.
Vương Lam nhìn tình cảnh trước mắt, rồi lại hơi cau mày.
Hắn phát hiện có vài đồng môn của mình vẫn lao lên đầu tiên.
Có mấy tên thậm chí còn không kiêng dè, tranh nhau chen lấn lao về phía chiến
trận của Vô Tướng thần tông.
Hắn nhìn thấy Thác Bạt Chí và mấy tên đệ tử nội môn ra sức áp chế mà vẫn
không được.
“Kiếm sư huynh. . .”
“Mặc kệ đi!”
Kiếm Thị Phi biết Vương Lam muốn nói gì, hắn đánh gãy lời nói của Vương
Lam, cười gằn một tiếng: “Thác Bạt sư đệ đã tận lực rồi, ngươi và ta cũng đã ân
cần dạy bảo bọn họ rồi.”
“Chính bọn họ muốn liều mạng để kiếm tiền đồ, vậy thì mặc kệ bọn họ. Những
người này bị lòng tham che mắt, chúng ta ngăn cản bọn họ, trái lại còn bị bọn
họ coi thành kẻ thù.”
Ch