Bà Xã Anh Ở Đây!

Chương 141.1 - Chương 141.142

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

141: Sao Lại Chết


"Khoan đã, còn Tiêu Băng thì sao?" Điện thoại vừa tắt, Lệ phu nhân đã lập tức lo lắng lên tiếng.

Tất cả mọi người đều im lặng, tên này đúng là khôn ranh, chỉ nhắc đến chuyện lấy tiền, còn Lệ Tiêu Băng thì không thấy nhắc tới.

"Nhỡ hắn lấy được tiền rồi liền đôi ý không thả con bé ra thì sao?"
Lệ phu nhân ôm lấy chồng khóc lóc.

Trên người có gắn bom, chắc con bé đang rất sợ hãi.

"Tên bắt cóc đó uy tín lắm, chắc cũng không muốn nuôi báo cô Lệ Tiêu Băng đâu."
Advertisement
Thẩm Ninh kéo nhẹ áo của Lăng Mặc, anh ho khan hai tiếng, im lặng không nói nữa.

Dù sao trước sau mà Lệ Tiêu Băng chằng bình an trở về.

Quả nhiên sau khi lấy được tiền, tên bắt cóc liền lập tức biến mất, vì sự an nguy của Lệ Tiêu Băng, người Lệ gia cũng không dám bám theo.

Đến tầm chiều tối, có người đến báo tin đã thấy Lệ Tiêu Băng ngất ở bên đường, đã được người ta đưa vào bệnh viện.


Mọi người đều lập tức chạy tới đó, bác sĩ nói cô ta không sao, trên người cũng không có vết thương nào, chỉ là một quá nên mới ngất đi thôi.

Lệ phu nhân nghe xong mới bớt lo lắng, sai người lập tức nấu canh bộ đem đến cho con gái nuôi.

"Lăng Mặc, tôi nghe Thẩm Ninh nói, cậu muốn mời bác sĩ đến thực hiện biện pháp thôi miên để con bé nhớ lại?" Lệ Tử Ngôn đi vào phòng vệ sinh, gặp Lăng Mặc đang rửa tay trong đó liền nhíu mày hỏi.

Trước đây không phải anh ta chưa từng nghĩ đến biện pháp này nhưng nghĩ đến em gái lúc đó vô cùng đau khổ thì lại trì hoãn mãi đến tận bây giờ.

Advertisement
"Đúng vậy."
"Cậu không sợ đến lúc đó con bé sẽ hận cậu sao?"
"Sợ." Lăng Mặc lau tay, khẽ nói.

Anh sợ chứ, rất sợ là đằng khác.

"Vậy tại sao..."
"Vì tôi muốn những kẻ hãm hại cô ấy phải trả giá.

Năm đó có người đầy ngã Thẩm Ninh, nếu cô ấy nhớ lại thì kẻ đó...!tới công chuyện rồi."
Lăng Mặc nói xong liền rời đi.

Lệ Tử Ngôn nhíu mày nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, vì Thẩm Ninh mà có thể chấp nhận để bị hận như vậy sao?
Hôm sau Lệ Tiêu Băng tỉnh lại, cô ta nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang vây quanh mình, trong lòng lập tức cảm thấy kiêu ngạo.

Không phải chỉ có mình Thẩm Ninh là được mọi người xem trọng đầu.

Nhìn xem, không phải cô ta cũng như thế sao?
"Tiểu Băng...!Tiểu Băng, con tỉnh rồi.

Con có cảm thấy đau chỗ nào không?" Lệ phu nhân mấy ngày nay đều lo lắng, vừa thấy con gái tỉnh lại liền vội vàng hỏi han quan tâm.

"Con không sao..." Lệ Tiểu Băng thều thào nói, bên ngoài lại tỏ vẻ mệt mỏi.

"Có biết là ai đã bắt cóc mình không?" Lệ Tử Ngôn lên tiếng hỏi.

"Em cũng không biết, em bị hắn chụp thuốc mê ngất đi..." Lệ Tiều năng lập tức lắc đầu.

"Cũng có lúc phải tỉnh lại đề ăn uống chứ?"
"Lúc...! lúc em tỉnh lại, đồ ăn đã được đề sãn ở đó...!ăn xong em lại ngủ thiếp đi, chắc chắn là hắn đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn để em không thể nhìn thấy mặt hăn.

Mẹ, con sợ lắm."
Lệ Tiêu Băng ấp úng nói, vẻ mặt sợ hãi ôm chặt lấy Lệ phu nhân khóc lóc.

Lệ Tử Ngôn nhíu mày nhìn, mỗi lời nói của cô ta đều lộ ra sơ hở.

Lệ phu nhân phải trấn an một lúc, cô ta mới bình tĩnh trở lại.

Thấy ánh mắt của Lăng Mặc từ đầu đến giờ chỉ hướng về Thẩm Ninh thì lập tức cảm thấy khó chịu, ánh mắt hiện lên tia thù hận nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.

"Lăng Mặc, chuyện em nhận làm vợ anh, anh sẽ không giận em chứ?" Lệ Tiêu Băng nhìn Lăng Mặc, lo lắng hỏi.

Lăng Mặc lúc này mới nhìn đến cô ta, ánh mắt anh lạnh lùng chẳng có chút ấm áp, nào còn giống người vừa rồi dịu dàng nhìn Thẩm Ninh.

"Phải rồi, sao con lại gọi cho Lăng Mặc mà không gọi cho ba mẹ hả?"
"Lúc đó Con sợ quá, chỉ nhớ được số của Lăng Mặc.


Lại lo lắng nếu hắn biết con với anh ấy không thân thì sẽ làm hại con nên con mới nhận là vợ của anh ấy" Lệ Tiểu Băng ngại ngùng nhìn Lăng Mặc: "Cũng may anh ấy nghe máy, tên bắt cóc mới tưởng là thật..."
"Tiên sinh, đã tìm thấy tên bắt cóc đó rồi."
"Tiên sinh, đã tìm thấy tên bắt cóc nhưng...!hắn đã chết rồi ạ." Một người vệ sĩ mặc đồ đen đi vào báo cáo.

"Sao lại chết?"
"Lúc người của chúng ta đến, hắn đã bị ai đó giế t chết, số tiền 100 triệu cũng bị lấy đi."
Mọi người nghe xong đều rơi vào im lặng.

Lăng Mặc liếc Lệ Tiểu Băng một cái, vừa hay thấy ảnh mặt cô ta thoáng qua tia cười, vẻ mặt vô cùng tự tin, xem ra là đã biết trước kết quả.

Tên bắt cóc đã chết, manh mối bị đứt đoạn, cũng không thể tiếp tục điều tra tiếp.

Lệ Tiêu Băng trở về Lệ gia, được Lệ phu nhân ân cần chăm sóc.

Lệ Tử Ngôn ngồi trong phòng làm việc bông nhận được điện thoại.

Người gọi đến chính là bác sĩ lân trước khám cho Lệ Tiếu Bằng..

142: "Cảm Ơn Ông Nội"


"Nói đi."

"Lệ thiếu, tôi đã kiểm tra lại rồi, trong người của Lệ tiểu thư thật sự là không có thành phần của thuốc mê và thuốc ngủ."

"Tôi biết rồi."

Đặt điện thoại xuống bàn, Lệ Tử Ngôn xoay ghê, híp mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trong người không có thành phần thuốc mê và thuốc ngủ, trên người cũng không có lấy một vết thương nhỏ nào, ngay cả dấu vết bị trói cũng không có, xem ra lần này bắt cóc tống tiền này cô ta chính là chủ mưu rồi.

Lệ Tiêu Băng, cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây?

Lo lắng con gái nuôi con kinh sợ, Lệ phu nhân đặc biệt tự mình chăm sóc cho cô ta, còn xuống bếp nấu rất nhiều món ngon mà cô ta thích. Chỉ có điều Lệ Tiêu Băng sớm đã bị thân phận che mờ mắt mà căm hận Thẩm Ninh. Những người khác đối tốt với cô ta, cô ta đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên.

"Sắp tới là sinh nhật của con, ba mẹ dự tính chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời những người thân đến thôi có được không?"

Nụ cười trên môi Lệ Tiêu Băng cứng lại, cô ta nắm chặt tay thành năm đầm, cố gắng kiềm chế sự khó chịu đang lớn dần trong lòng.

"Như vậy thì tốt quá, con cũng không thích nơi đông người, tổ chức như vậy tuyệt lắm ạ" Lệ Tiểu Băng nghiêng đầu nở một nụ cười thật tươi.

"Nào, mau ăn đi kẻo nguội"

"Vâng."


Trước mặt người mẹ nuôi này, cô ta không thể không giả bộ ngoan ngoãn. Mấy năm trước, có năm nào sinh nhật Lệ Tiểu Băng mà không tổ chức to, vậy mà năm nay vừa công bố thân phận của Thẩm Ninh ra ngoài, sinh nhật của cô ta cũng chỉ có thể làm một bữa tiệc nhỏ.

Đêm xuống, Lăng Mặc ôm cô vào lòng, mùi hương quyến rũ trên cơ thể cô lại k1ch thích Tiểu Lăng Mặc phía bên dưới. Thẩm Ninh cảm nhận được phản ứng của Lăng Mặc liền muốn nhích ra lại bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng.

Mỗi lần trước khi ôm cô ngủ, anh đều nghiêm túc nói rằng anh sẽ chỉ ôm thôi, nhưng chưa được một lúc đã lật mặt, còn hùng hồ đổ tội cho cô quyến rũ anh.

"Thẩm Ninh, Tiếu Lăng Mặc nhớ em rồi." Anh căn nhẹ tai cô, thì thầm nói.

"Hôm nay không được." Thẩm Ninh đỏ mặt, cố gắng nhích ra bên ngoài.

"Thiên thời địa lợi đều nhân hoà, sao lại không được chứ?" Tay của anh bắt đầu không yên phận mà ngao du trên người cố.

"Đã bảo là không được rồi mà."

Thẩm Ninh xấu hổ, co chân đạp mạnh vào Tiêu Lăng Mặc vừa mới ngóc đầu dậy sau đó vội vàng ôm gối chạy sang phòng của UU.

"Thẩm Ninh, nó mà bị làm sao, em sẽ phải ăn chay cả phần đời còn lại đây" Lăng Mặc run rầy có người ôm hạ bộ, không cam lòng hét lên.

Ba ngày sau, sinh nhật Lệ Tiêu Băng cuối cùng cũng đến. Giống như Lệ phu nhân nói, lần này tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người đến dự đều là người thân thiết. Vợ chồng Lệ gia chủ cũng đã ngâm thừa nhận Lăng Mặc là con rể, dù sao thì tình cảm của hai người họ thể hiện quá rõ ràng ra bên ngoài rồi. Người đến dự còn có thêm Lăng gia, ai mà không biết nhờ có Lăng Mặc và Thẩm Ninh, Lăng gia và Lệ gia ngày càng thân thiết.

Nhã Khanh mang vẻ mặt không mấy vui vẻ theo chồng và ba chồng đến Lệ gia. Cô ta nhìn Lệ Tiêu Băng cười xinh đẹp đứng đó thì khẽ nhíu mày.

"Tiểu Băng, chúc mừng sinh nhật cháu."


"Cảm ơn ông nội" Lệ Tiêu Băng cười nói, còn nhiệt tình ôm ông nội Lăng một cái.

Hôm nay Lệ Tiêu Băng đặc biệt xinh đẹp hơn mọi ngày, trong sinh nhật của bản thân, không ai muốn người khác nổi trội hơn mình cả. Mọi người đều ngồi xuống bàn ăn lớn, nói cười vui vẻ. Lệ Tiêu Băng nhìn Lăng Mặc, nửa đùa nửa thật nói.

"Lăng Mặc, quà của em đâu? Nếu anh lấy thân làm quà, em cũng không ngại mà nhận đâu đấy."

Lăng Mặc liếc cô ta một cái, môi mỏng khẽ cong lên. Anh đúng là có quà cho cô ta đấy, chỉ sợ cô ta không cười nổi nữa thôi.

"Lệ gia chủ, Lệ phu nhân, xin hãy gả Thẩm Ninh cho cháu. Cháu sẽ chăm sóc bảo vệ cô ấy thật tốt, nhất định không đề cô ấy chịu thiệt thòi." Lăng Mặc bõng nắm lấy tay Thẩm Ninh, nghiêm túc nói.

Nụ cười trên môi Lệ Tiều Băng cứng lại, cô ta hoang mang nhìn ba mẹ nuôi. Họ sẽ thật sự đồng ý đấy chứ?

"Chuyện này..." Lệ phu nhân quay sang nhìn chồng.

Thấy ba mẹ cô còn do dự, Lăng Mặc nháy mắt với U Umột cái, bé con hiều ý, chân ngắn chạy đến bên cạnh Lệ phu nhân.

"Bà ngoại, ông ngoại, papa rất yêu mami, UU cũng rất yêu mami, hai người đồng ý có được không?"

Nhìn đôi mắt to tròn giống hệt Thẩm Ninh, Lệ phu nhân không nhịn được mà bê bé con lên thơm nó vài cải. Đúng là tiều khả ái đáng yêu, nêu đứa nhỏ này là con của con gái bà thì thật tốt biết mấy, chỉ tiếc...

chapter content

Bình Luận (0)
Comment