Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!

Chương 24

Chụp hình cưới xong, mặt của Hạ Tịch Nguyệt cười cũng cứng ngắc, cô lấy tay vỗ nhẹ mấy cái vào mặt cho cơ mặt thả lỏng, trong lòng oán giận: “chụp hình cưới đúng là công việc tiêu hao thể lực, chốc lát lại thay quần áo đổi địa điểm, còn phải trang điểm lại, mệt chết cô rồi, lần tới kết hôn đánh chết cô cũng không làm nữa.”

“Rất mệt hả?”

Ngồi trên xe, Âu Dương Thụy quan tâm hỏi.

“Dĩ nhiên là mệt rồi, mặt cười đến cứng ngắc, lần sau tôi kết hôn nhất định sẽ giản lược không chụp hình cưới, mệt mỏi lại lãng phí tiền.”

Hạ Tịch Nguyệt mệt không còn hơi sức để nói. Nghe Hạ Tịch Nguyệt nói kết hôn lần sau, Âu Dương Thụy mặt đen thui, ngưng cười không vui nói:

“Còn có lần sau ư, Hạ tiểu thư vốn định kết hôn mấy lần, lần này còn chưa kết thúc đã nghĩ đến lần sau rồi!”

“A, nói sai rồi, nói sai rồi, có nhân vật lớn như tổng giám đốc Âu Dương, tôi sao có thể để ý người khác chứ, tôi khâm phục tình cảm của ngài, giống như nước sông cuồn cuồn, triền miên không dứt.”

Nói xong, Hạ Tịch Nguyệt còn làm mặt quỷ le lưỡi đối với Âu Dương Thụy, giả bộ làm rất quái đản. Nhưng Âu Dương Thụy nói ở trong lòng với Hạ Tịch Nguyệt:

“Em có kết hôn một trăm, một ngàn, một vạn lần thì chú rể của em cũng vĩnh viễn không thể thay đổi, người đó là anh – Âu Dương Thụy.”

“Đây không phải là đường về công ty, đi đâu?” Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy hỏi.

“Đương nhiên là đưa em về nhà nghỉ ngơi, không phải em kêu mệt sao? Hôn lễ của chúng ta một tuần sau sẽ cử hành, một tuần này em ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt”

Âu Dương Thụy nói đến.

"A, thế nào lại gấp như vậy?"

“Anh muốn mau sớm ổn định thị trường chứng khoán.” =))) trên cả xạo

“Vậy anh và Đông Phương Húc bàn bạc xong chưa?”

Hạ Tịch Nguyệt không nghe được âm thanh nói đến.

“Cái gì, em lặp lại lần nữa, anh nghe không rõ!”

Âu Dương Thụy lần này là thật không có nghe rõ.

"Không có gì."

Hạ Tịch Nguyệt lỡ miệng phủ nhận. Cô nghĩ cái kia là gia đình nhà chồng tương lai *** đi, không cần nói cho cô biết.

Hạ Tịch Nguyệt nghe lời Âu Dương Thụy ở nhà một tuần, ngày mai là hôn lễ, nói không khẩn trương là giả, mặc dù chỉ là khế ước kết hôn, nhưng giấy hôn thú là thật. Âu Dương Thụy nói tất cả anh đã thu xếp xong, cô chỉ cần mặc áo cưới xuất hiện tại hôn lễ là được.

Buổi chiều, Hạ Tịch Nguyệt mua một bó hoa tươi, đi tới mộ cha mẹ, cô nghĩ ngày mai mình kết hôn, nên đến nói cho cha mẹ một tiếng. Đi tới trước bia mộ của cha mẹ, đặt hoa bách hợp mà mẹ thích nhất lên, sau đó dọn dẹp bụi rậm và cỏ dại quanh mộ cho sạch sẽ. Cô ngồi xuống tựa đầu vào tấm hình trên bia mộ, cười nói:

“Cha mẹ, Nguyệt Nguyệt ngày mai phải kết hôn, trước kia hai người nói con như trẻ con, ai cũng không thèm cưới, lại sợ nhà chồng không tốt với con, chỉ hy vọng con tìm người ở rể, như vậy con sẽ ở bên cạnh cha mẹ cả đời, nhưng bây giờ Nguyệt Nguyệt thật muốn kết hôn, hai người đi rồi, hai người tại sao có thể nhẫn tâm để lại một mình Nguyệt Nguyệt, cha mẹ, con thật sự nhớ hai người, cha mẹ ở trên thiên đàng có khỏe không, có nhớ con không, con gái bất hiếu, cho tới giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, nhưng con sẽ không bỏ cuộc, một ngày nào đó con sẽ tìm được hắn…”

Hạ Tịch Nguyệt nói xong, mặt cô đầy nước mắt, sự kiện cha mẹ đã xảy ra mấy tháng nay nhưng giống như cha mẹ vẫn ở cạnh cô, cô ngồi hàn huyên với cha mẹ mình đến tối, sau đó vì mệt mỏi mà ngủ thiếp ở mộ.

Lúc này Âu Dương Thụy đi tới trước mộ, bái một cái thật sâu, tôn kính trịnh trọng nói:

“Bác trai, bác gái, hai người đều khỏe chứ? Vô cùng xin lỗi vì đã trễ như thế này mới tới chào hỏi hai người, hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt, con thề sẽ dùng cả đời yêu thương cưng chiều Nguyệt Nguyệt, bao dung cô ấy, chỉ cần còn sống con sẽ không bao giờ dừng lại.”

Thật ra thì từ lúc Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài, Âu Dương Thụy đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt vội vàng đến tiệm bán hoa mua bó Bách Hợp, cũng biết là cô đến viếng mộ, bởi vì trước kia có điều tra qua cô, biết mẹ Hạ Tịch Nguyệt thích hoa này. Vốn muốn tìm cô ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vộ vả của cô, chỉ theo phía sau, để tránh cô xảy ra bất trắc.

Quả nhiên ngủ thiếp ở mộ, tuy là mùa hè nhưng buổi tối vẫn còn chút lạnh, cởi tây trang đắp lên người của Hạ Tịch Nguyệt, sau đó ôm cô hướng tới xe đi tới:

“Nha đầu ngốc, không biết chăm sóc mình, không biết anh sẽ lo lắng sao?”

Chỉ có lúc Hạ Tịch Nguyệt không nghe thấy anh mới dám nói rõ lòng mình. Khi đặt cô vào xe thì cô tỉnh lại nhìn áo trên người, ngẩng đầu nhìn thấy Âu Dương Thụy thì kinh ngạc hỏi:

“Làm sao anh biết chỗ này?”

"Đi ngang qua."

“Anh đi ngang qua đây?”

Nơi này khắp nơi đều là mộ đó? Hạ Tịch Nguyệt ở trong lòng nghĩ đến.

“Nhà bạn anh ở gần đây, đi đưa thiếp mời cho hắn.”

“Cái gì, nơi này toàn là mộ, nhà bạn anh ở nghĩa trang sao, hắn ta là cô hồn dã quỷ sao, anh tính toán thắp cho hắn nén nhang sao?”

Nghe Âu Dương Thụy nói vậy, Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được đoán mò lung tung, nghĩ đi nghĩ lại toàn thân phát run, nhìn ánh mắt kinh khủng của Âu Dương Thụy, giống như anh là loại thú dữ gì đó. Âu Dương Thụy tức giận gõ đầu cô một cái, bất đắc dĩ giải thích:

“Cái đầu nhỏ này không biết nghĩ cái gì nữa, nhà bạn anh ở biệt thự phía sau nghĩa trang.”

“Đừng đánh, đầu thật đau nha, đánh ngu thì làm thế nào? Bạn của anh thật đặc biệt.”

Hạ Tịch Nguyệt xoa đầu kêu la, Âu Dương Thụy cười cười không nói, anh không có nói cho Hạ Tịch Nguyệt biết người bạn kia là Tư Đồ Triệt, sợ hù dọa cô, ai lại thích người bạn ở nghĩa trang, nhưng Tư Đồ Triệt ở đó, nói cho ra oai: “Tìm chút cảm giác của người chết mới có cảm giác làm phẫu thuật.”

Trở lại thành phố A, dừng xe dưới nhà Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy dặn dò cô.

“Nhanh đi lên ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm cô dâu xinh đẹp của anh đấy.”

"Ừ, tối hôm nay cảm ơn anh!”

Hạ Tịch Nguyệt nói xong cũng cởi tây trang xuống, sau đó liền xoay người rời đi. Âu Dương Thụy nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nguyệt, nhìn chung cư trước mắt, không khỏi ở trong lòng vui mừng:

“Rốt cuộc có thể quang minh chính đại đón em đi, không cần ở nơi làm cho mình lo lắng nữa. Thật hận không thể ngay lập tức cưới em về nhà. Ngày mai anh sẽ cho em một hôn lễ cả đời không quên.”

Khóe miệng nâng lên nụ cười, sau đó lái xe rời đi.
Bình Luận (0)
Comment