Bà Xã Của Ảnh Đế

Chương 23

Cục diện tam đường hội thẩm (*) không kéo dài lâu lắm, Thịnh gia đều là người bận rộn, ngắn ngủi nửa giờ, điện thoại của mọi người đã vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Chủ tịch Thịnh nhận mấy cuộc điện thoại cuối cùng không thể không đứng dậy nói: "Hẹn mấy người lão Lâm đánh golf, phải xuất phát."

"Vậy anh còn không mau ra cửa, tính tình lão Lâm, nhất định còn gọi điện thoại thúc giục." Thịnh phu nhân nói, vỗ vỗ Thịnh Dục Kiệt bên cạnh: "Tiểu Kiệt nói tạm biệt ông nội đi."

Thịnh Dục Kiệt liền ngẩng đầu nhìn Chủ tịch Thịnh nói: "Tạm biệt ông nội."

Thịnh Đổng cười sờ đầu Thịnh Dục Kiệt rồi lại nhìn về phía Thịnh phu nhân hỏi: "Không cùng đi?"

Thịnh phu nhân lắc đầu: "Buổi chiều em cũng có hẹn."

Lúc này Chủ tịch Thịnh mới đi ra ngoài, Boss lớn vừa đi, ngay sau đó Thịnh tổng và phó Thịnh tổng cũng đứng dậy: Thịnh Hạo Nhiên nói muốn xử lý công việc, Thịnh Hạo Vũ muốn đi gặp bạn bè, hai anh em kết bạn rời đi.

Nhìn theo mấy người ra cửa, Thịnh phu nhân bất đắc dĩ cười nói: "Ba con mấy người này thật đúng là không chịu ngồi yên."

Tần Thi Nghi cười cười, cô là người ăn không ngồi rồi nhất Thịnh gia, anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt so với cô còn bận hơn, ít nhất anh bạn nhỏ mỗi ngày có nhiệm vụ đọc sách phải hoàn thành, thừa lại mỗi cô hàng ngày ăn no chờ chết. Tần Thi Nghi chột dạ không dám nói tiếp vấn đề này, nhanh chóng chuyển chủ đề, cười nói: "Đúng rồi mẹ, nếu mẹ thích ảnh chụp của Tiểu Kiệt, hôm nào con in một phần gửi cho mẹ."

Thịnh phu nhân tất nhiên cười tủm tỉm gật đầu, dặn dò: "Chờ tới nước Mỹ, không có việc gì con hãy thường xuyên dẫn Tiểu Kiệt ra ngoài đi dạo, chụp nhiều ảnh vào."

Mẹ chồng con dâu hai người hàn huyên thêm một lát, Thịnh phu nhân nhìn đồng hồ, nói: "Sắp tới hai giờ rồi, mẹ cũng nên ra cửa, hẹn mấy người bạn uống trà chiều, lát nữa xong còn muốn đến thẩm mỹ viện, con muốn đi cùng mẹ không?"

Thịnh phu nhân hỏi như vậy, bởi vì bà biết con dâu yêu cái đẹp bao nhiêu, khi mang thai ồn ào gây ra chê cười thì không nói, giờ mới vừa xuất viện, liền gấp không chờ nổi đánh phấn, đem vết thương do tai nạn giao thông che đến không sót một mảnh. Ngày mai phải bay sang Mỹ, lấy tính tình của cô, trước khi xuất phát chắc chắn muốn đến thẩm mỹ viện một chuyến.

Không ngờ đề nghị lại bị cự tuyệt.

"Mẹ, lần này con không đi cùng mẹ." Tần Thi Nghi cũng tìm lý do rất đầy đủ: "Thời gian ở bệnh viện nhàm chán, con dưỡng thành thói quen ngủ trưa, một ngày không ngủ liền mệt rã rời. Con muốn ngủ bù một giấc trước, tránh cho ngày mai không có tinh lực (tinh thần + sức lực)."

Thịnh phu nhân cân nhắc, gật đầu nói: "Đúng thế, con mới ra viện cơ thể còn yếu, đến lúc đó bay sang Mỹ phải lập tức thích ứng cũng mệt, chi bằng ở nhà điều chỉnh chênh lệch múi giờ."

Tần Thi Nghi cười gật đầu, vừa định nói tiếp, Thịnh phu nhân lại dặn dò: "Nhưng mà đừng để Tiểu Kiệt ngủ nhiều, nếu không buổi tối không ngủ được."

"Con biết rồi ạ, mẹ cứ yên tâm." Tần Thi Nghi ngoan ngoãn đáp lời: "Con đặt đồng hồ báo thức, nhiều nhất cho cháu ngủ một tiếng."

Lúc này Thịnh phu nhân mới yên tâm, vẫy tay đứng dậy nói: "Vậy đi, các con lên nghỉ một lát, mẹ ra cửa đây."

Tần Thi Nghi nắm tay Thịnh Dục Kiệt đứng lên, cười nói: "Bảo bối, đi, chúng ta tiễn bà nội ra cửa."

Tiễn nốt Boss cuối cùng rời đi, tâm tình Tần Thi Nghi càng thêm nhẹ nhàng, dắt Thịnh Dục Kiệt đi về hướng phòng ngủ tầng hai, một bên nhỏ giọng hỏi: "Bảo bối hôm nay có phải con có chỗ nào không vui không?"

Tần Thi Nghi phát hiện từ sau khi trở về anh bạn nhỏ có điểm trầm mặc, cô đánh giá tâm tình cậu nhóc hơi giảm thấp.

Chẳng qua anh bạn nhỏ không chịu thừa nhận, nhấp môi, vẻ mặt giả vờ bộ dạng dường như không có việc gì lắc đầu: "Không ạ, hôm nay chơi thật sự rất vui vẻ."

Tần Thi Nghi cười, không nói chuyện, thẳng tới khi vào phòng, đóng cửa lại, Tần Thi Nghi mới khom lưng bế Thịnh Dục Kiệt lên, đi đến chỗ ghế sô pha ở ban công.

Ghế sô pha bọc vải bố, ngồi xuống liền rơi vào mềm mại, Tần Thi Nghi thả lỏng dựa người vào chỗ tựa lưng sô pha, đặt anh bạn nhỏ ngồi trên đùi, khẽ gật đầu với cái mũi nhỏ của cậu nhóc, rồi mới nghiêm túc nói: "Bảo bối, có lẽ từ khi con bắt đầu biết ghi nhớ sự việc, các trưởng bối vẫn luôn giáo dục con phải nghe lời hiểu chuyện, trở thành một đứa trẻ khiến người khác yên tâm. Không sai, mẹ cũng hy vọng bảo bối biết lễ phép, là nam tử hán nho nhỏ có trách nhiệm. Nhưng bây giờ con còn nhỏ nên hơi khác người trưởng thành, thời điểm nên hiểu chuyện thì phải hiểu chuyên, thời điểm muốn làm nũng cũng có thể làm nũng. Bởi vì mẹ sinh ra con, ở trước mặt mẹ con có quyền lợi tuỳ hứng."

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Tần Thi Nghi, anh bạn nhỏ chớp chớp mắt, trong đôi mắt long lanh là ảnh ngược khuôn mặt cô, Tần Thi Nghi tiếp tục nói: "Quan trọng nhất chính là bảo bối nên để mẹ biết con thích cái gì, không thích cái gì, có suy nghĩ gì đều có thể trực tiếp nói với mẹ. Yêu cầu hợp lý mẹ sẽ nghĩ cách thực hiện cho con, cứ tính là không làm được hoặc là không nên làm, mẹ sẽ giải thích nguyên nhân cho bảo bối vì sao không nên làm. Được không?"

"Vâng ạ." Thịnh Dục Kiệt mềm mại gật đầu.

Tần Thi Nghi biết tính cách Thịnh Dục Kiệt, khoá học đầu tiên trong cuộc đời anh bạn nhỏ được dạy có lẽ chính thành tín (thành thật + tin tưởng), giờ tuổi còn nhỏ đã là người biết giữ lời hứa. Tần Thi Nghi cười cọ cọ trán cậu nhóc, hỏi lại: "Thế bảo bối nói cho mẹ nghe có phải hôm nay con không vui không? Vì sao không vui?"

Thịnh Dục Kiệt hơi chần chờ, cuối cùng mở rộng nội tâm với Tần Thi Nghi: "Hôm nay là lần đầu tiên đi công viên trò chơi với mẹ, chưa chơi được bao lâu đã phải về."

Tần Thi Nghi kéo anh bạn nhỏ vào ngực, cười giải thích: "Đúng vậy bảo bối, cuộc sống luôn có một ít tiếc nuối hoặc ngoài ý muốn, những việc đó không thể tránh, không nên vì nó mà canh cánh trong lòng. Đây là lần đầu tiên mẹ cùng con đi công viên trò chơi, về sau còn có rất nhiều lần đầu tiên, mẹ sẽ mang con đi du lịch, cùng con chơi trò chơi, đưa con đi học, cùng con tham gia hoạt động gia đình. Nhớ kỹ mọi chuyện trải qua là tốt rồi, không cần để ý là lần thứ mấy. Nếu lần này bảo bối chưa chơi tận hứng, công viên giải trí cũng sẽ không chạy mất, chúng ta có rất nhiều thời gian đi chơi, thậm chí là công viên giải trí ở các nơi trên thế giới, đều có thể đi chơi một lần, có phải hay không?"

Chẳng rõ là anh bạn nhỏ được Tần Thi Nghi an ủi tốt, hay là bị cô thao thao bất tuyệt một vòng làm cho hôn mê, tựa vào ngực cô ngoan ngoãn gật đầu, Tần Thi Nghi lại nói: "Bảo bối nếu con thích đi công viên giải trí, chờ tới nước Mỹ, chúng ta lại đi chơi."

"Vâng ạ." Anh bạn nhỏ đáp lời, hỏi thêm: "Vậy đến lúc đó ba và mẹ có thể cùng dẫn con đi sao?"

Ý cười trên khoé môi Tần Thi Nghi cứng đờ, nghĩ thầm con trai cô đúng là biết cách gây mất hứng.

Chắc bởi vì hôm nay anh bạn nhỏ ở Disneyland, nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ tầm tuổi mình có cả ba lẫn mẹ dẫn đi chơi nên hâm mộ là điều rất bình thường. Nghĩ vậy, Tần Thi Nghi không đành lòng khiến cậu nhóc thất vọng, liền dịu dàng đáp: "Được chứ, bảo ba con cùng đi công viên giải trí với chúng ta."

Mời tất nhiên là có thể, nhưng nghe nói vị ảnh đế nào đó bận tới nỗi mỗi ngày chỉ dành ba đến năm tiếng đồng hồ để ngủ, có thời gian cùng con trai đi công viên giải trí chơi hay không, thì không phải chuyện cô có khả năng quyết định.

Tần Thi Nghi không hề áp lực đem nan đề vứt cho ông xã miễn phí, ôm Thịnh Dục Kiệt đứng dậy: "Được rồi bảo bối, cùng mẹ ngủ thêm chốc lát nhé."

Thịnh Dục Kiệt ở trong ngực Tần Thi Nghi ngẩng đầu, khóe miệng dương rất cao, vui vẻ đáp ứng.

Tần Thi Nghi nói ngủ một tiếng thì chỉ ngủ đúng một tiếng, nhiều hơn một phút đồng hồ cũng không được. Đồng hồ báo thức vừa vang cô liền đào anh bạn nhỏ từ trên giường dậy, rửa mặt thay quần áo ngủ xong, hai mẹ con nắm tay nhau xuống tầng.

Vừa lúc nhìn thấy dì Lâm phụ trách chăm sóc Thịnh Dục Kiệt đi ngang qua phòng khách, Tần Thi Nghi vội gọi bà lại: "Dì Lâm chờ một chút."

Dì Lâm nghe vậy dừng bước chân, ngẩng đầu mới nhìn thấy hai mẹ con đi dép lê, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, đang đi từ trên tầng xuống, cười nói: "Tam thiếu phu nhân, Tiểu thiếu gia, ngủ trưa có ngon không?"

"Không tệ lắm, dì Lâm đang định đi đâu vậy ạ?"

"Cũng không có việc gì làm, nên tính vào phòng bếp giúp thím Lưu một tay." Làm việc Thịnh gia lâu năm đều là người có khả năng, tháo vát, nhanh nhẹn, dì Lâm là người Thịnh phu nhân tín nhiệm yên tâm giao cho việc chăm sóc trẻ con, tất nhiên không phải người ăn chay. Vừa nghe lời Tần Thi Nghi nói liền biết cô việc, mười phần tri kỷ hỏi: "Tam thiếu phu nhân có gì phân phó sao?"

Tần Thi Nghi cũng thẳng thắn nói: "Không phải ngày mai sẽ phải xuất phát sao, cháu định giúp Tiểu Kiệt sắp xếp hành lý, nhưng không biết ngày thường Tiểu Kiệt hay dùng món đồ gì nên muốn nhờ dì Lâm ở bên cạnh chỉ điểm."

Dì Lâm cười: "Tam thiếu phu nhân, sáng sớm phu nhân đã kêu dì thu xếp hành lý rồi, cháu không cần lo lắng."

"Nhanh như vậy?"

Dì Lâm gật đầu, Tần Thi Nghi cười nói: "Phiền toái cho dì."

Nói xong, Tần Thi Nghi dắt Thịnh Dục Kiệt đến sô pha ngồi xuống: "Vậy buổi chiều có thể rảnh rỗi. Hiện tại mới hơn ba giờ, bảo bối có việc gì muốn làm không?"

Thịnh Dục Kiệt lắc đầu.

Dì Lâm cân nhắc sở thích ngày trước của Tam thiếu phu nhân, kiến nghị: "Nếu Tam thiếu phu nhân nhàn rỗi không có việc gì, không bằng bảo chú Lâm đưa cháu đi trung tâm thương mại hoặc là thẩm mỹ viện?"

Tần Thi Nghi xua tay: "Không được, sự tình trên mạng còn chưa hoàn toàn bình ổn, lúc này cháu ít lộ mặt thì tốt hơn, ai biết có gặp phải người không hiểu chuyện không."

"Tam thiếu phu nhân nói đúng." Dì Lâm cười nói: "Vẫn nên ở nhà với Tiểu thiếu gia."

Tần Thi Nghi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: "Dì Lâm, ngày thường Tiểu Kiệt có hứng thú hay sở thích gì?"

Dì Lâm trả lời: "Tiểu thiếu gia thích đọc sách nhất."

Tần Thi Nghi liền cúi đầu gõ gõ trán anh bạn nhỏ, cười nói: "Vậy không được, ngày ngày ôm sách vở, nhỡ nuôi thành mọt sách nhỏ ngốc nghếch thì hỏng."

Thịnh Dục Kiệt ngẩng đầu, mắt to không chớp nhìn cô.

Dì Lâm dường như nghĩ tới cái gì, cười nói: "Đúng rồi, hình như nghe giáo viên ở nhà trẻ nói qua, Tiêu thiếu gia ở nhà trẻ tương đối thích đánh cầu lông với các bạn nhỏ. Chẳng qua giờ đang nghỉ hè, không có các bạn nhỏ chơi cùng Tiểu thiếu gia."

"Thật không?" Mắt Tần Thi Nghi sáng lên, cúi đầu nhìn Thịnh Dục Kiệt.

Thịnh Dục Kiệt vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.

Tần Thi Nghi liền hỏi dì Lâm: "Trong nhà có vợt cầu lông không ạ? Bãi cỏ ở hoa viên rộng rãi, thích hợp để đánh cầu lông."

"Có, có." Dì Lâm cười tủm tỉm gật đầu: "Tam thiếu phu nhân muốn chơi cùng Tiểu thiếu gia một lát sao?"

Lúc này mắt Thịnh Dục Kiệt cũng sáng lấp lánh nhìn Tần Thi Nghi, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập chờ mong.

Tần Thi Nghi cười nói: "Đoán chừng chỉ chơi được chốc lát, ngày thường cháu ít vận động." Nói xong lại vân vê gương mặt trẻ con mập mạp của cậu nhóc, cười tủm tỉm: "Vạn nhất đánh không lại, bảo bối phải nhường mẹ đó."

***

Vốn dĩ đánh cầu lông là do Tần Thi Nghi nhất thời hứng khởi, nhưng chờ khi dì Lâm mang vợt cầu lông qua đây, gần như hơn nửa người giúp việc trong biệt thự đều biết, bao gồm quản gia, thím Lưu và đám người Tiểu Trương, đoàn người vô cùng náo nhiệt vây xung quanh đảm đương vai trò đội cổ động viên.

Trong những người này, Tiểu Trương tuổi trẻ, tính cách hoạt bát có sức sống nhất. Trước kia bởi vì cô chủ trừ khi nhàm chán kéo cô ấy nói chuyện tào lao, mới có vẻ bình dị gần gũi một chút, thời gian khác đều rất lạnh lùng. Tiểu Trương thật sự không dám chơi đùa trước mặt cô chủ. Vậy mà sau khi xảy ra tai nạn giao thông, tuy rằng cô chủ trở về nhà ba mẹ chồng, nhưng tính tính cô chủ lại bình thản hơn trước rất nhiều, có lẽ người trải qua sinh tử ít hoặc nhiều sẽ có chút thay đổi, giờ Tiểu Trương ngược lại dám ở bên cạnh cô chủ vui đùa tí tẹo.

Đương nhiên, trước kia Tiểu Trương không biết gia thế của cô chủ, cơ hồ cô chủ là một người độc lai độc vãng, không liên hệ gì với nhà. Nếu không phải ngón tay cô chủ đeo nhẫn cưới, Tiểu Trương cũng không biết cô chủ đã kết hôn, càng không biết cô chủ có con trai lớn như vậy, khiến cho người khiếp sợ nhất chính là cô chủ cư nhiên là Thiếu phu nhân Thịnh gia! Đây chính là hào môn trong hào môn đó.

Ban đầu khi biết tin tức này, trình độ kinh ngạc của Tiểu Trương không thua gì chuyện cô ấy trúng năm trăm vạn, lập tức đề ra mục tiêu, phải nắm chắc cơ hội lần này, phục vụ bên người cô chủ thật tốt. Chỉ cần hoàn thành tốt công việc, khoảng cách cô ấy thăng chức tăng lương, ngày tháng nghênh đón cao phú soái không còn xa xôi nữa.

Suy cho cùng trước kia Tiểu Trương xem quá nhiều tin tức bát quái, quy củ con dâu gả vào Thịnh gia chỉ cần sinh con trai là có thể hưởng một bộ phận cổ phần với bao nhiêu sản nghiệp. Nắm được cổ phần tập đoàn Thịnh Thị trong tay, giá trị con người ít nhất là mấy ngàn vạn. Huống chi cô chủ sinh ra Tiểu thiếu gia đầu tiên của Thịnh gia, xem dáng vẻ Chủ tịch Thịnh và Thịnh phu nhân đều đối với cháu trai trưởng này thương yêu có thừa, chắc chắn cô chủ không thiếu chỗ tốt.

Còn nữa hiện tại Tiểu Trương đã biết ông xã của cô chủ cư nhiên nam thần mình hâm mộ từ nhỏ - Hoắc Lăng! Ôi trời ơi quả thực là xuất sắc giống hệt tiểu thuyết, bảo sao lần đầu tiên Tiểu Trương gặp Tiểu thiếu gia chung quy cứ cảm thấy Tiểu thiếu gia thoạt nhìn có điểm quen mắt. Làm fans não tàn đáng tin của nam thần, vấn đề giá trị con người của nam thần Triểu Trương nhất định có quyền lên tiếng, nam thần có vài đại ngôn (người đại diện, phát ngôn cho một nhãn hàng, thương hiệu) toàn cầu thương hiệu xa xỉ, chú ý nhé, là hình tượng người phát ngôn toàn cầu, càng miễn bàn trong nước hầu như giá quảng cáo đều cao đến tận trời. Tuy rằng nam thần không thích nhận quảng cáo, nhưng nếu nhận đều là tinh phẩm, chỉ riêng phí quảng cáo, phí đại ngôn mỗi năm, nhẩm tính cũng phải hơn ngàn vạn.

Vả lại nam thần cũng là con cưng của giới thời trang, tuy công việc chính không phải cái này, nam thần cũng không thích lăn lộn trong vòng người mẫu, nhưng thân là người mẫu ngự dụng của hai nhà thiết kế lớn hàng đầu. Mỗi năm tới tuần lễ thời trang, không thể tránh né việc đi show catwalk, phí sân khấu đồng dạng giá trên trời.

Tất cả chỉ là nghề phụ, thực tế trong giới nam thần được xem là đại bài không thích phát triển nghề phụ nhất, nhìn ra được anh chỉ muốn thanh thản ổn định đóng phim, các fans thường lấy đó làm tự hào, cảm thấy nam thần nhà mình nhập vòng nhiều năm như vậy, vẫn không quên sơ tâm, đúng là mười phần khó khăn. Tuy rằng đôi khi cũng bị antifans lấy điều này ra để công kích, nói nam thần của bọn họ giả vờ, dối trá, trước mặt người khác biểu hiện chỉ đóng phim không bàn chuyện tiền bạc, giống như thật sự ngại thừa tiền, kỳ thật sau lưng kiếm được nhiều hơn bất cứ ai, rõ ràng là hai mặt.

Hiện tại ngẫm kỹ, nam thần chắc hẳn không phải ngại tiền nhiều, mà trong nhà đã đủ tiền rồi, không cần thiết giống đa số các minh tinh khác, hồng liền điên cuồng vớt tiền. Nam thần thật sự muốn kiếm tiền, làm cái gì chẳng được, dưới cờ tập đoàn Thịnh Thị có nhiều công ty như vậy, anh không đảm nhận chức cao phía dưới cũng có người liều mạng giúp anh kiếm tiền. Ngược lại thân phận này của anh tiến vào giới giải trí chỉ sợ chịu áp lực không nhỏ.

Nếu không phải thực sự yêu đóng phim, ai bắt anh tự làm bản thân khó xử như vậy?

Đối với đóng phim, nam thần cũng không giống các đại bài khác, nam thần bên ngoài siêu sao bên trong là chiến sĩ thi đua. Luôn duy trì tiết tấu mỗi năm ít nhất một bộ phim anh đóng được công chiếu, đôi khi còn yêu cầu trát hí (**), có thể nói là chuyên nghiệp làm hết phận sự.

Sau lưng làm nam thần chiến sĩ thi đua, mặt trước lại là diễn viên có thù lao đóng phim cao nhất trong giới —— thù lao đóng phim cao không ai sánh nổi. Đã có thời điểm đạo diễn mời anh đóng phim thậm chí không ghi nổi mức thù lao đóng phim. Điều này cũng có thể lý giải, ai nấy đều biết từ khi đoạt giải ảnh đế đầu tiên, ở rất nhiều liên hoan phim sau đó anh chưa từng thất thủ qua, đương nhiên địa vị trong giới sẽ rất cao. Nghe nói đoàn đội (ekip) của nam thần ánh mắt đặc biệt tốt, kịch bản nhận cho nam thần, sau khi phim công chiếu doanh thu phòng vé đều không quá kém. Loại tình huống này trực tiếp làm cho phim thương mại muốn tìm nam thần diễn vì đánh mạnh vào kỷ lục phòng bán vé, phim văn nghệ muốn tìm nam thần diễn vì muốn tăng khả năng đoạt giải thưởng.

Có vài kịch bản thật sự không tồi, đạo diễn không ghi ra mức thù lao đóng phim, nam thần cũng đồng ý nhận, lấy phương thức chia hoa hồng làm thù lao đóng phim để gia nhập. Dù sao cuối cùng phim công chiếu doanh thu phòng bán vé đều không kém, loại hình thức thu vào tổng hợp này so với thù lao đóng phim đơn thuần cao hơn nhiều.

Có thể đoán, thù lao đóng phim mỗi năm nam thần thu về không hề thấp.

Tiểu Trương không phải thiên vị nam thần nhà mình, cô ấy cảm thấy giá trị con người hiện tại của nam thần, nhất định không kém hơn người đang nắm quyền Thịnh gia - Thịnh tổng.

Giá trị con người của cô chủ nhà mình không thấp, còn có ông xã biết kiếm tiền như vậy, cứ tính Tiểu Trương không để ý nam thần, chỉ đơn thuần xem xét ở vấn đề tiền bạc thôi, cô ấy cũng muốn làm việc thật tốt, tranh thủ sớm ngày thăng chức tăng lương, trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.

Tóm lại một câu, hiện tại Tiểu Trương vì thực hiện mục tiêu cuộc sống, mà đang nỗ lực khiến cô chủ nhà mình vui vẻ.

Tần Thi Nghi muốn cùng con trai đánh cầu lông, Tiểu Trương liền ở bên cạnh làm cổ động viên hâm nóng bầu không khí, kiêm chức bình luận viên: "A, vận động viên của chúng ta đã vào sân, đầu tiên mời mọi người xem tuyển thủ của hai đội,..."

Nghe tiếng Tiểu Trương "Thuyết minh", Tần Thi Nghi rất phối hợp dơ tay vẫy. Tiểu Trương lấy sức lực năm đó theo đuổi thần tượng hét lên hai tiếng, sau đó nháy mắt khôi phục thần sắc, nghiêm trang giải thích: "Xem ra vận động viên của chúng ta rất được ủng hộ."

Bộ dạng đậu bỉ (ngốc, nhà quê, đụt) lại tan thần phân liệt này khiến mọi người cười ha ha, ngay cả Thịnh Dục Kiệt đứng đối diện Tần Thi Nghi đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng đều không không nhịn được cong cong đôi mắt.

Tuy rằng trận thế lớn nhưng hai đời Tần Thi Nghi đều là phế tài, đời trước cô lập chí phải làm học bá, rời khỏi núi, sau đó thay đổi vận mệnh cả nhà, mọi người trong nhà gần như không cho cô làm việc để cô dành nhiều thời gian đọc sách. Đời này còn không bằng đời trước, nguyên chủ là chủ nhân sống trong nhung lụa, gần đây Tần Thi Nghi lại không thể không nằm viện hơn nửa tháng, không yếu tới trình độ gió thổi bay đã không tồi rồi. Sau khi đánh với Thịnh Dục Kiệt mấy hiệp phế tài Tần Thi Nghi đổ mồ hôi đầm đìa kêu "Dừng".

Môn thể dục ở đại học của Tần Thi Nghi có chuyên đề đánh cầu lông. Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lúc đánh cô vui sướng tràn trề kết quả mấy ngày kế tiếp toàn thân đau nhức thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự. Lấy cảnh giới của Tần Thi Nghi muốn rèn luyên cơ thể phải tuần tự tăng dần, cô không muốn ăn khổ thêm lần nữa.

Kêu "Dừng" xong, thấy cậu nhóc đối diện vẻ mặt còn hứng thú bừng bừng, Tần Thi Nghi liền vẫy tay với Tiểu Trương vui vẻ ồn ào nhất bên ngoài: "Tiểu Trương lại đây đánh với Tiểu Kiệt một lát, tôi không kiên trì nổi."

Tố chất cơ thể Tiểu Trương tốt hơn Tần Thi Nghi rất nhiều, hơn nữa phản ứng nhanh nhẹn. Tuy rằng cố ý nhường Thịnh Dục Kiệt, nhưng cậu nhóc đánh với cô ấy vẫn có chút cố hết sức, không giống lúc đánh với mẹ, hoàn toàn là thế lực ngang nhau.

Tần Thi Nghi chú ý thời gian, thấy trôi qua nửa tiếng, lại kêu "Dừng", vẫy tay nói với Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối, chơi vậy thôi. Trở về tắm rửa đã lần sau chúng ta lại chơi."

"Vâng ạ." Thịnh Dục Kiệt ôm vợt cầu lông, chạy về hướng Tần Thi Nghi, anh bạn nhỏ mới vừa vận động xong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt đen láy xinh đẹp càng thêm tỏa sáng.

Thời điểm cậu nhóc chạy đến trước mặt Tần Thi Nghi, cô làm bộ tránh sang bên cạnh, xua tay nói: "Ôi, người toàn mồ hôi, giờ Tiểu Kiện biến thành đứa trẻ hôi rồi."

Thịnh Dục Kiệt không giống đứa trẻ khác, để người lớn tuỳ ý trêu chọc, cậu nhóc cũng làm bộ tiến lên, sau đó học theo dáng vẻ Tần Thi Nghi bịt mũi, xua tay nói: "Mẹ cũng là mẹ hôi."

Khiến mọi người không dừng được cười.

(*) Tam đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử", hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là "Tam đường hội thẩm". Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành "Tam Pháp Ti", là cơ quan xét xử tối cao, thường là "Tam Pháp Ti" tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là "Tam đường hội thẩm". (Chú thích truyện "Công chúa cầu thân" - Yuuri dịch)

(**) Trát hí (扎戏): Trong phương ngữ Nam Xương "Trát hí" đề cập đến việc vội vàng đến, vội vàng. "Trát hí" của diễn viên đề cập đến: Tham gia các bộ phim khác nhau trong cùng thời kỳ, đôi khi là thể hiện các cảnh quay liên tục và nguy hiểm. (Baidu)
Bình Luận (0)
Comment