Bà Xã Của Ảnh Đế

Chương 37

Hoắc Lăng ném xuống những lời này, đúng lúc thang máy "Tinh" một tiếng, đến tầng hai sáu. Anh bế con trai bước ra khỏi thang máy.

Tần Thi Nghi bị những lời của Hoắc Lăng doạ sợ tới mức không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại. Vẫn là Hoắc Lăng quay đầu nhìn thoáng qua cô, kịp thời đè mở cửa thang máy, anh nhướn mày cười nói: "Còn không ra?"

"Hả? Ừ..." Tần Thi Nghi như ở trong mơ mới tỉnh, vội vàng bước ra khỏi thang máy.

"Xem ra Thi Nghi cũng rất chờ mong, vui mừng nói không thành lời." Hoắc Lăng vừa bế con trai bằng một tay, vừa cúi đầu bấm mật mã mở khoá, không nhìn rõ biểu tình, nhưng giọng hơi cao lên, đặc biệt là chữ cuối cùng, dường như mang theo cả ý cười thật lòng.

Tần Thi Nghi: "..."

Con mắt nào nhìn thấy cô vui mừng vậy?

Hoắc Lăng vừa dứt lời, cửa liền "Lạch cạch" một tiếng mở ra. Hoắc Lăng đưa đôi dép lê tới, lời Tần Thi Nghi định nói liền bị hành động này chặn đứng, cô chỉ có thể yên lặng nhận lấy dép lê.

Thịnh Dục Kiệt đã tự mình cởi giày vào nhà, xoay người quay mặt về phía Tần Thi Nghi, tay nhỏ đỡ cửa, mắt to toả sáng đáng yêu nhìn cô: "Mẹ, con cũng rất chờ mong."

Tần Thi Nghi hiện tại chỉ còn sức cười "Ha ha" coi như đáp lại.

Bên cạnh truyền đến một trận tiếng cười trầm thấp, Hoắc Lăng kéo tay Thịnh Dục Kiệt, sung sướng nói: "Cách bữa trưa còn một chút thời gian, Tiểu Kiệt cùng ba đi xem con hoàn thành bài tập về nhà đến đâu rồi đã."

Thịnh Dục Kiệt có bài tập về nhà.

Lúc trước đã nói qua, tuy rằng hiện tại Thịnh gia chỉ có một cháu trai duy nhất là Thịnh Dục Kiệt. Dòng độc đinh rất được yêu thương, nhưng không phải cưng chiều bất chấp nguyên tắc. Chỉ xem lễ nghi, giáo dưỡng của Thịnh Dục Kiệt liền biết Thịnh gia tốn bao nhiêu tâm tư bồi dưỡng cậu nhóc.

Thực tế, làm cháu trai trưởng Thịnh gia, Thịnh Dục Kiệt ngược lại không được nhẹ nhàng tự tại như trẻ con gia đình bình thường. Đừng thấy bây giờ cậu nhóc chưa lên tiểu học, ở nhà anh bạn nhỏ đã có rất nhiều gia sư dạy phụ đạo, bận rộn không kém gì ông nội, bà nội.

Bài tập về nhà hiện tại là do nhóm gia sư dạy phụ đạo bố trí. Trẻ con đều ham chơi, thả ra thời gian dài như vậy, vạn nhất chơi quen, sau này sẽ khó thu tâm. Cho nên bố trí chút bài tập về nhà, lúc nghỉ cũng phải duy trì thói quen học tập mỗi ngày. Lại nói tiếp kỳ nghỉ lần này của anh bạn nhỏ cũng đủ dài, bắt đầu tính từ khi Tần Thi Nghi bị tai nạn giao thông, đến khi bọn họ về nước, ít nhất phải mất hơn nửa tháng.

Đương nhiên, anh bạn nhỏ nghỉ cũng không hoàn toàn vì Tần Thi Nghi. Hàng năm cứ đến tầm này, Tịnh Dục Kiệt sẽ cùng Thịnh phu nhân sang Anh ở một thời gian, nghỉ đã thành lệ thường. Chẳng qua do Tần Thi Nghi tai nạn giao thông, nên thời gian nghỉ mới bắt đầu trước mấy hôm.

Hiện tại Tần Thi Nghi đang tính toán, kỳ nghỉ hè này để anh bạn nhỏ chơi thoải mái, sau khi khai giảng khôi phục học phụ đạo cũng chưa muộn. Anh bạn nhỏ nên có một tuổi thơ vô ưu vô lự thì tốt hơn. Chẳng qua đây chỉ là ý tưởng nhất thời của cô, muốn thực hiện còn phải vượt qua cửa của Thịnh phu nhân và Chủ tịch Thịnh. Trong lòng Tần Thi Nghi rõ ràng, tuy cô là mẹ của anh bạn nhỏ, nhưng ở phương diện giáo dục cậu nhóc, cô chưa chắc đã có quyền lên tiếng.

So với cô ông xã miễn phí nói chuyện hữu hiệu hơn nhiều.

Không biết từ khi nào, tâm tư của Tần Thi Nghi lại chuyển lên người anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt, cô ngơ ngác nhìn hai ba con cầm tay nhau đi vào phòng khách.

Hoắc Lăng ngồi ngay ngắn ở sô pha, tay đặt lên tay vịn, một phía thích ý. Anh bạn nhỏ khó nén hưng phấn chạy về phòng, chỉ trong chốc lát lại ôm ba lô nhỏ lon ton chạy ra, ngồi xuống thảm trải sàn bên chân ba cậu nhóc, quay mặt về phía ba, đem hết toàn bộ sách ở trong ba lô bày ra.

Thịnh Dục Kiệt đại khái do lần đầu tiên bị ba kiểm tra bài tập về nhà, nên khó nén kích động.

Anh bạn nhỏ thông minh lại hiểu chuyện, không phải là đứa trẻ lười biếng không hoàn thành bài tập về nhà. Hơn nữa tuy rằng Tần Thi Nghi rất thương cậu nhóc, nhưng đồng dạng cô cũng rất coi trọng việc học của anh bạn nhỏ, mỗi ngày đều bỏ ra một hai tiếng cùng cậu nhóc học tập, bài tập về nhà của cậu nhóc hoàn thành đến mười phần xuất sắc. Có thể nói bị kiểm tra bài tập về nhà với anh bạn nhỏ chỉ mang tính chất khích lệ.

Trong lòng cậu nhóc Thịnh Dục Kiệt chắc hẳn cũng hiểu rõ, đang chờ ba khích lệ đó.

Tần Thi Nghi phục hồi tinh thần, cô vốn định tìm Hoắc Lăng thương lượng lại chuyện buổi chiều tới phim trường. Nhưng nhìn dáng vẻ anh bạn nhỏ khó nén hưng phấn, cô không đành lòng đánh gãy hứng thú của con trai, liền trầm mặc ngồi ở một đầu sô pha khác.

Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt lại không cho Tần Thi Nghi nghỉ ngơi, cậu nhóc cùng ba nói chuyện vui vẻ, những vẫn nhớ rõ mẹ mình. Thịnh Dục Kiệt quay đầu nhìn thấy mẹ đang yên tĩnh như gà ngồi ở một bên, thì lập tức vẫy tay: "Mẹ ơi, tới đây cùng nhau xem."

"Ba kiểm tra cho con còn chưa đủ à, một hai phải gọi mẹ tới?" Tần Thi Nghi vốn không tính qua, nhưng mà không chịu nổi đôi mắt mềm mại đáng yêu của anh bạn nhỏ, cuối cùng vẫn nhấc mông đứng dậy.

Tần Thi Nghi quét mắt vị trí bên cạnh Hoắc Lăng, Hoắc Lăng một mình ngồi ở ghế sô pha đơn, không biết là vô tình hay cố ý, mà để lại một chỗ thừa khá rộng. Nhưng Tần Thi Nghi biết, nếu cô trực tiếp ngồi xuống, tình hình sẽ có chút xấu hổ, hai người trưởng thành ngồi chung một ghế sô pha đơn, cứ thấy ái muội kiểu gì.

Tần Thi Nghi đơn giản phủi phủi quần áo, đặt mông ngồi xuồng thảm, dựa gần vào anh bạn nhỏ.

Hoắc Lăng thấy thế, tuấn mi không khỏi hơi nhíu, nhưng anh không nói gì, cúi đầu tiếp tục xem sách vở của con.

Thịnh Dục Kiệt rất vui mừng vì mẹ thân cận với mình. Cậu nhóc nghiêng đầu, mắt to sáng lấp lánh nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi một cái. Sau đó không cho phân bua đặt một quển sách bài tập vào trong tay cô.

Tuy rằng Tần Thi Nghi có tâm sự, nhưng vẫn nghiêm túc xem.

Nhoáng cái đã đến giờ ăn trưa.

Tiểu Trương nấu một bàn toàn món ngon (mỹ thực), nhưng lòng Tần Thi Nghi mang tâm sự, ăn đến thất thần, chờ phục hồi tinh thần, Tiểu Trương đã xới cho cô bát cơm thứ hai. Tần Thi Nghi nhìn bát cơm bị cô ăn sạch bách, không nhịn được bắt đầu phát ngốc.

Bởi vì hôm nay Ngô Triết đi rồi, tầng trên chỉ còn một mình Tiểu Trương ở, cô ấy lên tầng trên còn phải nhóm lửa một lần nữa. Tần Thi Nghi dứt khoát bảo Tiểu Trương xuống dưới tầng ăn cơm.

Tiểu Trương nhìn thấy Tần Thi Nghi vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm bát không, không nhịn được cười hỏi: "Chị Tần muốn ăn nữa sao?"

Tần Thi Nghi hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Chị ăn no rồi."

Nói giỡn, tiếp tục ăn như vậy, chẳng phải sẽ ép thân hình xinh đẹp hoàn hảo này lụi tàn sao?

Phụ nữ đều không thể thoát khỏi số mệnh yêu cái đẹp, tuy rằng Tần Thi Nghi so ra kém nguyên chủ, yêu cái đẹp đến mức điên cuồng. Nhưng mà phụ nữ bình thường, đặc biệt là bây giờ từ giai nhân thanh tú đột nhiên biến thành đại mỹ nữ hoạt sắc sinh hương. Ngày thường ăn ít một chút, yêu quý chăm sóc thật tốt thân hình lồi lõm này, cô vẫn có thể làm được.

Tần Thi Nghi biết hôm nay mình tự nhiên ăn hai bát cơm lớn, khó tránh khỏi không thể tiếp nhận.

Hoắc Lăng đang cúi gắp đồ ăn cho con trai, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ chịu đả kích lớn của bà xã, không hiểu vì sao trong lòng càng thêm buồn cười. Anh trên dưới đánh giá Tần Thi Nghi một lượt, cười tủm tỉm nói: "Thi Nghi không cần lo lắng, em béo một chút... Anh cũng không chê."

Ai quản anh chê hay không chê? Tần Thi Nghi nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, trực tiếp rời bàn: "Mọi người từ từ ăn."

Thịnh Dục Kiệt cũng xúc xong bát cơm, ngửa đầu hướng Tần Thi Nghi nói: "Mẹ ơi, con cũng ăn no rồi ạ."

"Ngoan lắm." Tần Thi Nghi đi đến bên cạnh Thịnh Dục Kiệt, cúi đầu giúp cậu nhóc tháo yếm cổ, vỗ vỗ đầu cậy nhóc nói: "Đi xem phim hoạt hình một lát rồi ngủ trưa."

Thịnh Dục Kiệt chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Hoắc Lăng: "Mấy giờ ba xuất phát ạ?"

"Tầm hơn một giờ, không vội. Tiểu Kiệt có thể ngủ trưa trước."

"Vâng ạ." Thịnh Dục Kiệt cười tít mắt gật đầu, không cần Tần Thi Nghi bế, tự mình sử dụng cả tay lẫn chân bò xuống ghế dựa, bước chân ngắn nhỏ lon ton chạy tới phòng khách.

Trên mặt Tần Thi Nghi hiện lên một tia suy tư, động tác có chút chần chờ, đứng ở bên bàn ăn nhìn Hoắc Lăng.

Hoắc Lăng nhướn mày: "Thi Nghi muốn cùng anh ăn cơm? Vậy thì ngồi đi..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Thi Nghi đã không chậm trễ, cất bước rời đi: "Em cùng Tiểu Kiệt xem TV một lát, anh cứ từ từ ăn đi."

Tần Thi Nghi chân trước vừa mới đi, sau lưng Hoắc Lăng cũng buông bát đũa đứng dậy. Chẳng qua anh không đi tới phòng khách, mà là về phòng ngủ thay quần áo mặc ở nhà trước.

Tuy rằng trước khi rời bàn Hoắc Lăng đã chiếu cố Tiểu Trương một câu, nhưng Tiểu Trương cũng không dám cả nhà chủ nhân đều rời bàn, mà cô ấy còn ngồi ăn một mình, cực có ánh mắt đứng dậy thu dọn bát đũa.

Buổi sáng Tiểu Trương đã dọn dẹp quét tước nhà cửa, bây giờ cô ấy chỉ cần thu dọn lại phòng bếp và bàn ăn. Tiểu Trương tay chân nhanh nhẹn, không tới một lát đã thu dọn xong, cũng không ở trước mặt người khác làm bóng đèn, bận rộn xong liền cáo từ: "Anh Hoắc, chị Tần, có phân phó gì khác không ạ? Nếu không em lên tầng trước nhé?"

Tần Thi Nghi quay đầu cười nói: "Đi lên đi, có việc chị sẽ gọi điện thoại cho em."

Tiểu Trương liền nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ. Thịnh Dục Kiệt đang nhìn màn hình TV chằm chằm hết sức chăm xem phim hoạt hình, anh bạn nhỏ làm việc tương đối chuyên chú, xem TV cũng giống vậy, rất tập trung, không chú ý bên ngoài.

Ngày thường Tần Thi Nghi cũng nghiêm túc xem, hôm nay lại luôn mất tập trung, ánh mắt thường xuyên từ TV, chuyển dời đến mặt người đàn ông bên cạnh. Nhìn sườn mặt đối phương có vẻ vô cùng chuyên chú, Tần Thi Nghi muốn nói lại thôi, không nhịn được ở trong lòng chửi thầm, có phải trẻ con đâu, xem phim hoạt hình nhất thiết phải chăm chú như vậy sao? Hại cô ngượng ngùng đề cập chuyện khác với anh.

"Thi Nghi." Đúng lúc nội tâm Tần Thi Nghi đang chửi thầm, người nào đó vốn đang hết sức chăm chú đột nhiên mở miệng, giọng điệu hài hước: "Em cứ liếc mắt đưa tình nhìn anh như vậy..."

Thời điểm nói lời này, Hoắc Lăng cũng không nhìn Tần Thi Nghi, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình TV. Chẳng qua Tần Thi Nghi có thể tưởng tưởng dáng vẻ người nào đó cười như không cười và ý chưa nói hết.

Nói rất đúng, ánh mắt của cô giống hệt mấy gã si tình!

Tần Thi Nghi rất không tiền đồ lại một lần nữa đỏ mặt, đứng dậy: "Anh suy nghĩ nhiều. Em mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước." Nói xong Tần Thi Nghi vội vàng chuồn mất.

Hoắc Lăng nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, chậm rì rì nói: "Ngủ ngon, đợi lát nữa anh mang Tiểu Kiệt sang phòng anh ngủ."

"Tùy anh." Tần Thi Nghi cảm nhận được tầm mắt người nào đó đang dừng ở trên lưng mình, đầu cũng không dám quay lại, lưng cứng còng chui vào phòng ngủ, đóng cửa. Dựa lên tường thở dài một hơi, cô một lần vì chính mình hận sắt không thành thép.

Rõ ràng chuyện chỉ cần nói mấy câu, ban nãy có nhiều thời gian như vậy, lúc nào cũng có thể đề cập với Hoắc Lăng, cô luẩn quẩn trong lòng làm gì? Một hai phải chọn thời cơ, giờ thì hay rồi, thời cơ thích hợp không chọn được, chắc chắn buổi chiều chỉ còn nước đi theo ông xã miễn phí ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Nghĩ đến Hoắc Lăng và Elissa chẳng qua chỉ là một bức ảnh chụp, liền nháo ra tin tức lớn như vậy. Cô tới đoàn phim của ông xã miễn phí thăm ban, nếu như bị phóng viên hoặc là fans bắt được, kết cục sau này khó mà bình an!

Tần Thi Nghi nghĩ đến tương lai mà to hết cả đầu. Nhưng cân nhắc kỹ, cô lại cảm thấy hôm nay hình như ông xã miễn phí cố ý, ánh mắt người nào đó lợi hại như vậy, khẳng định đã đem dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô đều thu vào mắt, nên cứ đến thời điểm cô tích đủ dũng khí mở miệng, anh liền tự nhiên đùa giỡn, khiến cô không dám nói lời nào.

Quá âm hiểm!

Tần Thi Nghi bỗng chốc đứng thẳng dậy, từ hận sắt không thành thép lập tức biến thành lòng đầy căm phẫn. Tay sờ lên khoá cửa, muốn đánh tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đi ra ngoài trực tiếp nói cho người nào đó biết hôm nay cô không có khả năng cùng anh tới phim trường thăm ban.

Chỉ là vừa sờ đến khoá cửa Tần Thi Nghi lại bối rối không dám thật sự kéo cửa ra, cô tự an ủi bản thân dù sao sớm muộn gì vẫn phải đi. Hoắc Lăng không phải kiểu người ba hoa chích choè, nếu anh yêu cầu, thì chứng minh đã sớm có chuẩn bị, cô trốn được nhất thời cũng không tránh được cả đời.

Tần Thi Nghi rất có tinh thần AQ tự an ủi bản thân. Cuối cùng vẫn là bỏ qua, trèo lên giường gối đầu ngủ.

***

Nhưng mà không có anh bạn nhỏ gối ôm hình người nằm bên cạnh, Tần Thi Nghi ngủ cũng không an ổn. Mơ mơ màng màng nghe được tiếng phòng cách vách mở cửa, cô giật mình mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Tần Thi Nghi phân vân giữa hai lựa chọn giả bộ ngủ để tránh thoát một kiếp tới phim trường cùng Hoắc Lăng hay trục tiếp nghênh diện ứng đối. Cuối cùng cô vẫn quyết đoán xuống giường xỏ dép.

"Tỉnh ngủ?" Hoắc Lăng chắc hẳn cũng vừa tỉnh ngủ, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, tóc hơi bù xù, tóc mái bình thường vuốt ngược lên giờ rủ xuống che lông mày, bớt đi một phần thành thục ổn trọng, nhiều thêm một phần tuấn dất, con ngươi đen bóng cười như không cười chăm chú nhìn Tần Thi Nghi: "Xem ra Thi Nghi quả nhiên rất chờ mong."

Hôm nay Tần Thi Nghi bị anh lăn qua lộn lại trêu chọc vài lần, đương nhiên biết anh ám chỉ chờ mong điều gì, nghĩ thầm loại phiền toái này chỉ có loại người yêu thích đặc thù như anh mới chờ mong. Ngoài miệng Tần Thi Nghi vẫn hàm hồ đánh trống lảng, thăm dò nhìn thoáng qua phòng ngủ phía sau anh: "Tiểu Kiệt còn ngủ sao?"

Hoắc Lăng gật đầu.

Tần Thi Nghi vội đè thấp giọng, nói: "Nếu Tiểu Kiệt vẫn chưa dậy, mà anh lại phải chuẩn bị xuất phát, chi bằng..."

Lời còn chưa nói xong, Hoắc Lăng đã nheo mắt: "Em muốn đổi ý? Lúc trước nói cảm ơn anh đều là gạt người?"

Không biết vì cái gì, vừa nãy nhìn thấy mái tóc mới của Hoắc Lăng, Tần Thi Nghi liền cảm thấy hình tượng của anh rõ ràng ôn hoà vô hại hơn so với ngày thường rất nhiều, nhưng hiện tại dáng vẻ đối phương nheo mắt, lại làm cô cảm nhận được một tia uy áp. Trong lòng Tần Thi Nghi nhảy dựng, vội vàng giải thích: "Không phải, em chỉ không đành lòng đánh thức Tiểu Kiệt. Hơn nữa... Hơn nữa Ngô Triết mới vừa đi, nếu bên này xảy ra nhiễu loạn gì đó, thì không dễ giải quyết."

"Nói vậy không phải em không muốn?"

Tần Thi Nghi nhanh chóng lắc đầu: "Sao lại không vui!"

"Chính là thế. Hôm nay không đi, ngày mai cũng phải đi, chọn ngày không bằng gặp ngày."

Tần Thi Nghi thấy giọng Hoắc Lăng có dấu hiệu buông lỏng, lời chưa qua đại não đã buột miệng thốt ra: "Có thể kéo dài một ngày thì tốt một ngày..."

"Phải không?" Hoắc Lăng khoanh tay dựa lưng vào tường, cười như không cười nhìn Tần Thi Nghi.

Tần Thi Nghi đã đem lời trong lòng nói ra, lúc này sửa miệng cũng không kịp, chỉ có thể căng da đầu giải thích: "Kỳ thật... Trong lòng em rất căng thẳng, vạn nhất bọn họ cảm em ta không xứng với anh thì phải làm sao bây giờ? Hôm nay qua luôn cũng quá hấp tấp, chung quy phải cho em thời gian chuẩn bị, chuẩn bị..."

Toàn bộ quá trình người đối diện đều im lặng không nói gì, vẫn luôn dùng một loại ánh mắt cao thâm khó đoán nhìn Tần Thi Nghi. Tần Thi Nghi bị anh nhìn đến chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng không có tự tin.

Đang lúc Tần Thi Nghi xấu hổ đến mức không nói lên lời, Hoắc Lăng rốt cuộc đại phát từ bi mở miệng, chỉ nói ít ỏi một câu: "Em nhờ người khác như vậy à?"

"Hả?" Tần Thi Nghi hơi sửng sốt, rồi mới phản ứng lại, hận không thể hướng người nào đó khom lưng, trên mặt tràn đầy tươi cười hỏi: "Anh cần em làm gì?"

Hoắc Lăng dường như có chút ngoài ý muốn với phản ứng của Tần Thi Nghi, nhưng anh chỉ nhướn mày, cười nói: "Anh muốn đi rửa mặt, chỉ là quần áo còn ở trong phòng chưa lấy ra..."

Lời còn chưa dứt, Tần Thi Nghi rất có ánh mắt chủ động xin ra trận: "Em đi lấy giúp anh. Hôm nay anh muốn mặc quần áo gì?"

"Vậy phiền toái Thi Nghi, lấy chính trang là được rồi." Hoắc Lăng nhìn người nào đó gấp không chờ nổi muốn vào phòng mình, thì gọi cô lại dặn dò một câu: "Tiểu Kiệt còn đang ngủ."

"Em biết." Tần Thi Nghi vội vàng đè thấp giọng: "Em sẽ nhẹ nhàng."

Tần Thi Nghi thực sự rất nhẹ nhàng, bước chân nhẹ đến mức gần như không phát ra tiếng động, vào phòng giữ quần áo trong phòng ngủ của Hoắc Lăng.

Phòng giữ quần áo chắc hẳn có chuyên gia xử lý, bày biện vô cùng chỉnh tề. Tần Thi Nghi tiện tay lấy một bộ âu phục

màu đen cùng một chiếc áo sơ mi màu trắng, vô luận trường hợp gì phối hợp kiểu này chung quy sẽ không sai, lại tìm thêm một chiếc cà vạt màu xanh biển, rồi ôm mấy thứ này vội vàng rời đi.

Tần Thi Nghi một lòng lấy lòng Hoắc Lăng không hề chú ý tới cô vừa mới ra khỏi phòng ngủ, ngọn núi nhỏ trên giường hơi động đậy, anh bạn nhỏ ngủ đến mức khuôn mặt đỏ bừng cũng bò dậy, xỏ dép lê đi theo mẹ ra khỏi phòng ngủ.

Tần Thi Nghi gõ gõ cửa phòng tắm, nhẹ giọng gọi tên Hoắc Lăng: "Lấy được quần áo rồi."

Giây tiếp theo, một cánh tay bóng loáng vươn tới, Tần Thi Nghi vừa muốn đem toàn bộ quần áo đều đưa qua, thì nghe thấy giọng người bên trong bởi vì hơi nước mà trở nên trầm ấm: "Áo sơ mi và quần đưa anh, đồ khác phiền toái Thi Nghi cầm trước."

"Được." Tần Thi Nghi ngoan ngoãn đưa đồ Hoắc Lăng cần qua, tự nhiên đứng ở cửa phòng tắm ngoan ngoãn ôm áo vest của Hoắc Lăng, thật sự nghe lời.

Chẳng qua Tần Thi Nghi mới vừa nghe lời chưa bao lâu, lại nghe được giọng người bên trong dường như bất đắc dĩ: "Thi Nghi, quần lót của anh đâu?"

Tần Thi Nghi trừng lớn mắt: "Quần lót? Anh tắm à?"

"Nếu không thì sao?"

Sớm biết vậy cô đã không chủ động xin ra trận, Tần Thi Nghi quả thực muốn phát cuồng, đời này cô chưa từng sờ qua quần lót của đàn ông đâu! Chỉ là lúc này xấu hổ cũng vô dụng, chung quy không thể bảo người ta cởi chuồng đi lấy.

Tần Thi Nghi nhận mệnh nói: "Chờ một lát, em đi lấy cho anh."

"Đồ lót đều nằm ở trong ngăn kéo thứ ba bên tay trái."

Tần Thi Nghi cắn răng gật đầu: "Được."

Thời điểm đi ngang qua phòng khách, Tần Thi Nghi hung hăng ném áo vest âu phục lên ghế sô pha. Sau đó cô không ngừng bước chân, vào phòng giữ quần áo, tuỳ tiện rút một cái quần lót từ trong ngăn kéo ra. Tần Thi Nghi dùng hai ngón tay kẹp chiếc quần lót đưa cho Hoắc Lăng.

Rốt cuộc hoàn thành "Nhiệm vụ", Tần Thi Nghi mới chú ý tới anh bạn nhỏ đang đứng một bên nhìn mình, cô lập tức căng thẳng hỏi: "Bảo bối tỉnh ngủ rồi à? Muốn ngủ tiếp một lát hay không con?"

Không xong, ông xã miễn phí tắm xong ra ngoài mà nhìn thấy anh bạn nhỏ đã tỉnh ngủ, vạn nhất lại phát rồ muốn bọn họ hôm nay cùng anh tới phim trường thì sao? Một phen biểu hiện nãy giờ của cô không phải công cốc luôn hả?

Thịnh Dục Kiệt không hiểu tâm tình phức tạp của mẹ, giang hai tay về phía Tần Thi Nghi, trên khuôn mặt nhỏ thanh lãnh ngày thường, bây giờ còn vương một tia mơ hồ.

Tần Thi Nghi nghĩ đến con trai ngủ dậy khi nào cô cũng không biết. Vậy mà anh bạn nhỏ không ồn ào không náo loạn đi theo phía sau cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cong lưng bế cậu nhóc lên.

Hoắc Lăng nhanh chóng thay quần áo xong, cười hướng về phía con trai trong ngực Tần Thi Nghi chào hỏi: "Tiểu Kiệt dậy rồi à? Ngủ ngon không con?"

Tần Thi Nghi lại một trận khẩn trương, không đợi cậu nhóc mở miệng đã vội vàng nói: "Vừa mới dậy, còn chưa tỉnh đâu, em đang dỗ con."

Thịnh Dục Kiệt vừa mới tỉnh ngủ thật sự có hơi mơ hồ, nghe thấy Tần Thi Nghi nói cũng không phản bác, mà ôm cổ cô, cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào mặt cô.

Cậu nhóc mềm mại đáng yêu, quả thực khiến người ta mềm lòng rối tinh rối mù.

Tần Thi Nghi nâng mông cậu nhóc, trong lòng rất cảm kích, con trai và cô thực sự ăn ý. Cô không tin nhìn con trai còn đang mơ màng như vậy, mà ông xã miễn phí có thể tàn nhẫn bắt bọn họ cùng anh ra cửa.

Rốt cuộc là con ruột, chứ không phải nạp tiền điện thoại đưa tới.

Hoắc Lăng quả nhiên không nói gì, cười như không cười quét mắt nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi, hỏi: "Áo vest của anh đâu?"

"Ở sô pha." Tần Thi Nghi chỉ xong cũng bế anh bạn nhỏ đến sô pha ngồi xuống. Anh bạn nhỏ dinh dưỡng đầy đủ người cao, cơ thể nhỏ rất nặng, cô bế vài phút thật sự có hơi áp lực.

Hoắc Lăng cầm áo vest mặc vào, lại cầm cà vạt nhướn mày nhìn về phía Tần Thi Nghi: "Thì ra Thi Nghi thích nhìn anh đeo cà vạt?"

Tần Thi Nghi vừa định giải thích mình chỉ chuẩn bị thôi, ai biết hôm nay anh muốn đeo cà vạt hay không? Nhưng lời còn chưa nói ra, người nào đó đã vươn tay, cười tít mắt nói: "Vậy làm phiền Thi Nghi."

Có ý gì? Tần Thi Nghi trợn mắt há hốc mồm: "Em không biết thắt cà vạt."

"Anh sẽ không ghét bỏ em."

Tần Thi Nghi còn đang rối rắm, Hoắc Lăng ý cười hơi thu, chậm rãi nói: "Buổi chiều..."

"Em bỗng nhiên cảm thấy làm người vẫn nên chăm chỉ học hỏi, nắm giữ thêm mấy môn kỹ năng tương đối tốt!" Tần Thi Nghi mười phần thức thời buông Thịnh Dục Kiệt xuống: "Bảo bối, mẹ giúp ba con trước đã nhé."

Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Tần Thi Nghi vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Lăng, không phân bua gì hết mà tiếp nhận cà vạt trong tay anh, ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Cái này thắt thế nào?"

Hoắc Lăng hơi khom lưng cúi đầu, Tần Thi Nghi vội đem cà vạt vòng lên, sau đó dựa theo mỗi bước Hoắc Lăng dốc lòng chỉ đạo, chậm rãi thắt cà vạt. Bởi vì liên quan đến động tác, mà trong lúc vô tình hai người dựa vào nhau càng ngày càng gần, ngay cả hô hấp dường như cũng dây dưa cùng một chỗ.

Lúc đang thuận lợi tiến hành, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Tần Thi Nghi vừa định xoay người, cổ tay lại bị người nào đó bắt được. Giây tiếp theo, chỉ thấy anh bạn nhỏ động tác lưu loát bò xuống sô pha: "Con đi mở cửa."

Hoắc Lăng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Thi Nghi: "Còn chưa xong, tiếp tục."

Tần Thi Nghi hơi sửng sốt, quả nhiên ngoan ngoãn tiếp tục.

"Anh Hoắc..." Tiểu Lâm cùng Tiểu Hứa đã tới hồi sáng đứng ở cửa chào hỏi, chỉ là vừa nhìn thấy hai vợ chồng đứng mặt đối mặt ở phòng khách, thân mật giống như là vừa mới tiến hành hành động ngược cẩu nào đó rồi, mặt hai tiểu tử lập tức đỏ ửng.

Tiểu Lâm lúc này linh quang chợt lóe, nhớ tới chỉ điểm ban sáng của anh Ngô, muốn mắt bọn họ dài một chút, đừng làm bóng đèn, thì vội vàng nói: "Anh Hoắc, chị dâu, ngại quá. Hai người cứ tiếp tục, vẫn còn thời gian..."

Tần Thi Nghi mặt đầy hắc tuyến, vốn dĩ không có gì, bị tiểu tử này nói như vậy tự nhiên cảm thấy không hài hoà, động tác trên tay cô hơi chậm, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng trầm thấp: "Đừng ngừng, mau lên."

"Hả? Ừ..." Tần Thi Nghi hoàn hồn, lại hết sức chăm chú chiến đấu với cà vạt.

Hai tiểu tử ngoài cửa liếc nhau, nghĩ thầm đúng là tận tâm nhét cẩu lương (thức ăn cho chó), xem xem dáng vẻ vợ chồng son không coi ai ra gì kìa, nói tiếp tục là thật sự tiếp tục.

Dưới nỗ lực phấn đấu của Tần Thi Nghi, cà vạt rốt cuộc thắt xong. Cô theo bản năng sửa sang lại quần áo cho người nào đó, ở trên vạt áo của anh vuốt vuốt vài cái, lúc muốn ngắm xem cà vạt mình thắt ổn không, cô mới ý thức được khoảng cách của bọn họ gần bao nhiêu. Gần đến mức dựa theo góc độ từ ngoài cửa nhìn qua, sẽ hiểu nhầm thành bọn họ đang làm chuyện không thể miêu tả.

Lúc này mới nhớ tới còn hai người đang đứng xem ngoài cửa, Tần Thi Nghi theo bản năng lùi về sau một bước, vòng eo lại bị người nào đó ôm, khoảng cách một lần nữa được kéo gần. Lần này Tần Thi Nghi bị Hoắc Lăng kéo đến độ dán lên trên người anh, hơi thở mát lạnh nam tính vây quanh toàn thân cô.

Nhưng mà lúc này đây Tần Thi Nghi không có trốn, bởi vì cô nghe được tiếng người nào đó đại phát từ bi nói: "Nếu Thi Nghi chưa chuẩn bị tốt, vậy phiền toái em giữa trưa ngày mai đưa cơm tới phim trường cho anh."

"Ngày mai buổi sáng anh đã phải tới phim trường sao?"

"Ừ, mấy cảnh quay gần đây khá nặng, không tiện xin nghỉ tiếp." Hoắc Lăng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Thi Nghi: "Ngày mai Thi Nghi nhất định phải tới, không thể đổi ý. Chuẩn bị thật tốt, nhé?"

Mắt Tần Thi Nghi tỏa sáng, xem ra nỗ lực hôm nay của cô không uổng phí, người này vẫn rất dễ nói chuyện, cô liên tục gật đầu nói: "Được, ngày mai nhất định đi."

Hoắc Lăng cong khóe môi: "Anh đi đây."

"Đi thôi, trên đường cẩn thận." Tần Thi Nghi gần như là gấp không chờ nổi, nói xong cô mới phát hiện người kêu phải đi, vẫn đang ôm eo cô không buông, không khỏi hơi kỳ quái: "Anh không vội sao?"

"Đuổi." Hoắc Lăng ý vị thâm trường nhìn cô: "Thi Nghi hình như quên cái gì?"

Tần Thi Nghi đầu đây mờ mịt, cô có thể quên cái gì?

Không khỏi nghĩ đến hành động trước khi xuất phát ngày hôm qua của người nào đó, ánh mắt cô chợt lóe.

Hoắc Lăng khí định thần nhàn nhìn cô chằm chằm, một chút cũng không lo lắng sẽ đến muộn.

Cuối cùng vẫn là Tần Thi Nghi thua, tiến lên hôn một cái trên mặt Hoắc Lăng: "Làm việc thật tốt."

Hoắc Lăng cười khẽ, tay trái nâng ót Tần Thi Nghi, môi phủ lên. Tần Thi Nghi không có chỗ né tránh, thậm chí không phòng bị bị tiến quân thần tốc.

Đầu lưỡi Tần Thi Nghi giống như chạm vào điện, toàn thân tê dại, bủn rủn không có sức. Thời điểm Hoắc Lăng buông tay ra, cô thậm chí hơi lảo đảo.

"Cẩn thận." Hoắc Lăng mới vừa thu tay về, lại vươn ra đỡ lấy eo Tần Thi Nghi, không biết có phải do vừa mới hôn môi xong, giọng anh mang theo một tia gợn sóng gợi cảm. Tần Thi Nghi theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở đôi môi mỏng hồng nhuận như tô son, tự nhiên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Ngoài cửa, Tiểu Hứa kiềm chế xúc động muốn huýt sáo, tiến đến bên cạnh Tiểu Lâm, nhỏ giọng nói: "Kỹ thuật của anh Hoắc đỉnh thật. Hôn một chút chị dâu liền mềm chân, này vẫn là vợ chồng già..."

Đối với Hoắc Lăng mà nói suy cho cùng vẫn là công việc quan trọng, buông ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực ra. Đi ngang qua cửa nhìn thấy anh bạn nhỏ mắt to không chớp nhìn bọn họ, Hoắc Lăng cũng cong lưng, bế con trai một chút: "Tiểu Kiệt, ba đi làm. Con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhé."

"Ba đi đường cẩn thận." Thịnh Dục Kiệt hôn một cái vang dội lên mặt Hoắc Lăng. Hoắc Lăng hôn đáp lại con trai, rồi mới thay giày ra cửa.

Anh bạn nhỏ lễ phép chào hỏi Tiểu Lâm và Tiểu Hứa: "Tạm biệt chú Lâm, chú Hứa."

Được anh bạn nhỏ nhớ kỹ tên, hai tiểu tử lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, vẫy tay tạm biệt Thịnh Dục Kiệt.

Tần Thi Nghi vẫn luôn đứng ở phòng khách, không dám ra, thẳng đến khi Thịnh Dục Kiệt nhìn theo mấy người vào thang máy, đem cửa đóng lại. Dường như Tần Thi Nghi mới nhẹ nhàng thở ra, ngã xuống sô pha.

Hôm nay hình như cô lại bị nắm mũi dắt đi rồi.

Tần Thi Nghi muốn che mặt, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là nỗ lực trả giá không uổng phí. Ít nhất cô đã tranh thủ thêm được một ngày cho bản thân.

Không đúng! Tần Thi Nghi bỗng nhiên từ sô pha nhảy dựng lên, động tác đột ngột, khiến cậu nhóc vốn đang đi về phía cô giật mình, dừng bước chân, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.

Tần Thi Nghi không rảnh lo nhiều như vậy, cô hướng con trai vẫy tay, cố gắng khiến giọng mình thản nhiên không chút để ý hỏi: "Bảo bối, không phải đã nói muốn đi tới chỗ làm việc của ba à? Vừa nãy ba ra cửa sao con không đi theo?"

Ban đầu cô cho rằng cậu nhóc không ồn ào không náo loạn là do chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nên mới tạm quên mất. Nhưng mà vừa nãy anh bạn nhỏ còn giúp bọn họ mở cửa, giúp bọn họ tiếp đón Tiểu Lâm và Tiểu Hứa, nào có dáng vẻ chưa tỉnh ngủ?

Thịnh Dục Kiệt không biết mình đang bị dụ nói ra, chẳng hề có cảm giác ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười nói: "Bởi vì ba nói ngày mai mới đi ạ."

Tần Thi Nghi nheo mắt, hỏi: "Vậy à, ba con nói khi nào?"

"Lúc ngủ trưa ạ." Cậu nhóc cũng ý thức được giọng điệu của mẹ không đúng, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"

"Không có gì. Mẹ đang vui mừng, sao bảo bối nhà chúng ta lại hiểu chuyện như vậy." Tần Thi Nghi cười bế cậu nhóc lên, trong lòng lại "Ha ha" cười lạnh. Quả nhiên lại trêu cợt cô, rõ ràng đã sớm quyết định để ngày mai đi, còn thích nắm lấy nhược điểm, cố ý xem dáng vẻ cô sốt ruột.

Đúng là thú vui tà ác!

Ra khỏi thang máy, Hoắc Lăng không nhịn được hắt xì một cái, Tiểu Lâm vẻ mặt khẩn trương nhìn anh: "Anh Hoắc bị cảm sao?"

"Cảm?" Đoán chừng là có người đang mắng anh đấy. Hoắc Lăng ngẩng đầu đưa mắt nhìn về hướng chung cư nhà mình, tươi cười tràn ra đây mặt.

Tiểu Lâm mười phần khó hiểu, nhỏ giọng nói thầm: "Anh Hoắc sao thế? Hắt xì còn vui vẻ như vậy?

Tiểu Hứa thò đầu qua, nhỏ giọng đáp: "Cậu không hiểu, anh Hoắc đây là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái..."

Còn chưa nói xong, Hoắc Lăng phía trước đã quay đầu lại: "Hai người thất thần làm cái gì?"

"Anh Hoắc, bọn em lập tức qua ngay!" Tiểu Hứa vội vàng thu lại tâm tư bát quái về cuộc sống vợ chồng của ông chủ, kéo Tiểu Lâm vội vàng đuổi kịp bước chân của Hoắc Lăng.

***

Mặc kệ trong lòng Tần Thi Nghi mắng Hoắc Lăng dối trá, thú vui tà ác thế nào, vẫn phải đến phim trường.

Ngày hôm sau Hoắc Lăng khôi phục lịch làm việc và nghỉ ngơi bình thường, khoảng sáu bảy giờ đã xuất phát đến phim trường. Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt còn ở trên giường ngủ ngon lành.

Ngủ dậy, không nhìn thấy người nào đó âm hồn bất tán, Tần Thi Nghi tỏ vẻ thần thanh khí sảng. Cô vừa định làm bộ làm tịch hỏi Tiểu Trương xem buổi sáng ông xã miễn phí đi lúc mấy giờ, có ăn sáng không linh tinh, thì nhận được điện thoại của ông xã miễn phí.

Tần Thi Nghi chỉ có thể thu lại ý định hỏi Tiểu Trương, cố lên tinh thần, mặt đầy tươi cười nhận điện thoại: "Hạo Hàm... Anh hỏi em và Tiểu Kiệt rời giường chưa à? Vừa mới dậy thôi, cũng không biết anh đi lúc mấy giờ?"

Nói hai câu xong, Tần Thi Nghi không muốn trò chuyện, cô đánh mắt nhìn con trai bên cạnh, cười tủm tỉm nói với đầu kia điện thoại: "Tiểu Kiệt muốn nói chuyện với anh đó..."

Lúc này Hoắc Lăng không để cô đưa điện thoại cho anh bạn nhỏ, mà cười nói: "Thi Nghi, anh xin đạo diễn một phút thôi, lập tức phải quay rồi, không có thời gian trò chuyện với Tiểu Kiệt, em giúp anh nói với con một tiếng."

"Không sao, anh đi đóng phim đi, Tiểu Kiệt sẽ hiểu..." Tần Thi Nghi còn chưa nói xong, điện thoại kia đầu lại nói tiếp: "Thi Nghi, anh gọi điện thoại là muốn nói với em một tiếng, mười một rưỡi Tiểu Hứa sẽ tới nhà đón mẹ con em."

Tươi cười trên mặt Tần Thi Nghi không duy trì nổi nữa, nhàn nhạt "À" một tiếng. Cô có chút muốn ném bay di động. Thù oán gì à? Sáng sớm đã phải nhắc nhở cô sự thật tàn nhẫn này, không thể để cô vui vẻ thêm chút nữa sao!

Hoắc Lăng đầu kia hình như rất bận, vội vàng nói xong liền tắt điện thoại, lưu lại Tần Thi Nghi nhìn di động dáng vẻ muốn ném bay lại tiếc của.

Tiểu Trương ở bên cạnh cũng nghe được nội dung điện thoại, không nhịn được thò sang hỏi: "Chị Tần, hôm nay chị và Tiểu thiếu gia muốn đến phim trường thăm ban sao?"

Tần Thi Nghi không nói chuyện, Thịnh Dục Kiệt ngồi bên cạnh đã nhanh chóng gật đầu: "Vâng!"

"Vậy tốt quá!" Tiểu Trương mặt mày hớn hở, thoạt nhìn so với chính chủ là Tần Thi Nghi còn kích động hơn: "Chị Tần nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp. Bằng tư sắc của chị, khẳng định sẽ diễm áp quần phương, để xem lúc đó những kẻ lêu hêu kia còn dám không có việc gì liền dính lên người anh Hoắc sao!"

"Đặc biệt là máy bay chiến đấu Elissa, ngày hôm qua cùng anh Hoắc truyền ra tin đồn. Trong lòng cô ta chắc chắn rất đắc ý, giờ chị Tần đến đoàn phim dạo một vòng, tất cả mọi người đều biết chị mới là chính thất. Phải hung hăng đánh phù mỏ cô ta, để xem sau này cô ta còn không biết xấu hổ câu dẫn anh Hoắc kiểu gì!"

P/s của Mon: Cả nhà cứu em, wattpad của em bị lỗi, không thể đăng chương được ạ.
Bình Luận (0)
Comment