Bà Xã, Đừng Giận Anh Nhé

Chương 2

Trên bãi đồi đầy hoa có 1đôi nam nữ tầm 15 tuổi đang cầm tay nhau ngắm hoàng hôn

người con trai anh tuấn với ánh mắt đượm buồn nhìn cảnh vật xa xa,còn cô gái với vẻ mặt xinh xắn

luôn nở nụ cười trên môi hai người với hai tâm trạng khác nhau.Người con trai đó là Minh Thiên và

cô gái đó không ai khác là Tường Lam

anh ngắm nhìn cô dưới ánh mặt trời như một thiên thần tỏa sáng ban cho mọi gnười niềm vui

-hứa với anh dù không có anh ở bên cũng phải giữ gìn sức khỏe nha

cô không hiểu anh nói gì:

-anh đi đâu à

anh vuốt những sợi tóc ra sau gáy cho cô rồi trả lời:

-anh không đi đâu cả, sẽ luôn ở bên em,ở trong tim em

-nếu anh mà bỏ đi không nói cho em biết,em sẽ ghét anh mãi mãi-cỗ chu môi lên

anh hôn lên bờ môi đỏ mọng mà anh sắp phải đơi xa

-được rồi bé con chúng ta về thôi

-em không phải bé con,anh hư thật ai cho anh hôn em chứ

cô đập liên tục vào ngực anh

-được không là bé con vậy làm vợ anh nha

anh véo cái mũi trắng nõn của cô

-hihi...anh cứ chọc em

khuôn mặt của cô giờ đỏ như trái cà chua

-anh nói thật lớn lên anh sẽ cưới em

anh cầm tay cô bước xuống đồi

Cho đến một ngày cô gọi cho anh không được,nhắn tin cũng không ai trả lời,cô hỏi baba và mama hai

người chỉ nói anh đi công tác khi nào xong việc của công ti sẽ về.Cô cũng tin là thật, gian thấm

thoát trôi qua cũng được nửa năm kể từ ngày anh đi cô cũng sắp lên lớp 11.Cho đến một hôm do đi

học về sớm cô nghe được cuộc đối thoại giữa baba và mama

-anh à chúng ta cứ nói dối con đến bao giờ

mama cô buồn rầu nói tựa vai vào chồng

-anh không muốn con bé buồn, thằng bé đi du học chắc phải 1,2năm mới về từ nay cho đến lúc đó chắc

chúng ta không thế dấu được

baba cô an ủi mama

-baba vừa nói gì vậy...anh ấy đi du học ư tại sao hai người lại nói dối con

cô khóc nực nở khuôn mặt xinh đẹp hay cười nói bây giờ được thay bằng khuôn mặt đầy nước mắt kèm

theo đó ánh mắt mất hồn.ba mẹ cô cũng không biết nói gì họ chỉ có thể để con gái trách mắng chứ

không làm gì khác đều tại 2 người mà ra

-con ghét hai người

cô bỏ chạy về phòng khóa cửa lại,khóc suốt ngày dù baba và mama có khuyên thế nào đến nỗi ngất đi

gia đình vô cùng lo lắng sau cuộc khủng hoảng đó cô quyết định quên anh và sống một cuộc sống mới

mà không có anh,gia đình cũng không nhắc anh trước mặt cô nữa

thời gian anh đi cũng được 1 rưỡi kể từ ngày cô biết bây giờ cô đã học lớp 12

Cmt cho mk ý kiến nha
Bình Luận (0)
Comment