Bà Xã, Em Thật Là Bá Đạo!

Chương 1

" Đến đây. "

" Haha.Trình Thiên, đến bây giờ mày vẫn ngu ngốc như lúc trước." Điệu cười quái gở của hắn vang lên kèm theo âm thanh của sự chết chóc.

" Mạc Dao, em đến đây cho tôi."

" Trình Thiên, em xin lỗi. "

" Em xin lỗi."

" Xin lỗi... "

" Xin lỗi....."

Khung cảnh máu me biến mất, thay vào đó là một khu rừng âm u, mịt mờ. Ở đâu đó trong không trung vẫn vang vọng lên hai tiếng " Xin lỗi ".

Giữa khu rừng sặc mùi chết chóc là một cô gái đẹp tuyệt trần. Trên người cô là một chiếc váy trắng, mái tóc đen mượt thả dài đến ngang lưng, đôi mắt như hố sâu hun hút, không có thần, cũng chẳng có hồn, cứ như vậy lia bước về phía trước, đột nhiên cô trở nên hoảng loạn, miệng vẫn luôn lẩm bẩm hai tiếng " xin lỗi ". Bóng đêm nổi lên như cơn bão, cuốn trọn mọi thứ vào bên trong, một nơi u ám không lối thoát.

...

Cô tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn, mồ hôi nhễ nhãi thấm cả vào váy áo. Nỗi sợ hãi trên gương mặt cũng chẳng che được dung nhan tuyệt sắc của cô.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Cô giật mình, tỉnh thức trong cơn mê say. Thở một hơi dài, cô cất giọng lạnh lùng:

" Vào đi "

Cánh cửa bật mở, một tên bận đồ đen cung kính bẩm báo

" Bẩm, hắn đã chết. Đây là tin ở Cửu Lâu vừa truyền đến. "

Cô bình thản đứng lên, ra lệnh:

" Ngươi lại đây. "

Tên kia ngoan ngoãn lại gần, vẻ mặt vẫn luôn cung kính như lúc trước. Cô đanh giọng:

" Ngẩng mặt lên "

Tên kia do dự một hồi rồi chậm rãi ngẩng lên, bỗng, đôi mắt của hắn trợn tròn rồi ngã lăn ra chết.

Máu đỏ đã nhuộm đẫm đôi bàn tay mảnh khảnh đầy vết chai nhọ của thiếu nữ kia. Cô như một thiên thần sa đoạ, đôi đồng tử đen láy đã nhiễm thêm vài phần huyết sắc.

Cô chậm rãi rời bước, ra khỏi phòng, tiến về nơi cao nhất của toà nhà. Một căn phòng xa hoa, lộng lẫy.

Trước mặt cô là cánh cửa được làm bằng gỗ quý, những hoa văn được điêu khắc kì công. Cô đặt tay lên quả đấm hình sư tử, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trên chiếc ghế được bọc nhung và nạm vàng là một người đàn ông, dung nhan kiều mị, cả người toát ra một vẻ nóng bỏng. Chiếc áo sơ mi có hoa văn sặc sỡ nhìn như vẻ  sắp rớt khỏi người hắn. Một gã đàn ông như vậy sẽ khiến cho bất kì người phụ nữ nào nhìn vào cũng sẽ say.

Nhưng cô lại không buồn nhìn tới những thứ đó. Ánh mắt lia tới khuôn mặt thân quen ấy, cô không kiềm được mà tự chế giễu bản thân. Đó là người đàn ông cô từng yêu, cô bất chấp tất cả để chiếm được một ánh mắt hững hờ của hắn. Cô sai rồi, cô thực sự sai rồi. Nhưng cô biết, bây giờ hối lỗi thì đã muộn lắm rồi.

" Tại sao?! " cô bình thản hỏi hắn. Ẩn sâu trong sự bình thản ấy là sự đau đớn và tuyệt vọng.

" Dao Dao, cô phải biết là sát thủ thì cái khó giữ nhất đó là lời hứa"

Hắn cười, một nụ cười quái gở, chất giọng khàn khàn của hắn khiến cho cô cảm thấy ghê tởm.

Cô không trách hắn, bởi vì cô đã không còn tư cách nào để trách nữa rồi. Người sai trước giờ vẫn chỉ có mình cô, nếu cô đã sai vậy thì cô cũng nên chuộc lại lỗi lầm.

" Duệ Quân, tôi đến đây để nói lời tạm biệt. " cô chậm rãi giải bày.

" Không, Mạc Dao, cô....." Duệ Quân dường như hiểu ra điều gì đó nhưng, mọi thứ đã quá muộn. Cô đã tự sát.

Chiếc váy trắng đơn thuần giờ đây đã được vẽ thêm một bông hoa, bông hoa máu đỏ thẫm trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Phát súng bắn thẳng vào tim cô tạo nên một lỗ hổng, thay thế nhuỵ để kết hợp với hoa máu.

Hắn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhanh như chớp tiến đến bên cô, hắn ngã gục bên thân xác cô, rồi gào thét trong vô vọng.

" MẠC DAO."
Bình Luận (0)
Comment