Chương 159
Anh ta định phản bác theo thói quen nhưng lý trí lại khiến anh ta ngậm miệng.
Một người phụ nữ ở trong Thủy Nguyệt Vân Sơn, hơn nữa lại không bị ngài Cửu đuổi ra ngoài…
Dù không phải bà chủ Hoắc thì đó cũng là người của ngài Cửu, anh ta không dám chọc vào!
Diệp Khánh Thy lại không điềm tĩnh như Hoắc Ngạn Lâm, sắc mặt cô ta tái nhợt, vô thức kêu một tiếng đầy kinh ngạc: “Cái gì? Cô là bà chủ Hoắc, sao có thể!”
Diệp Mộc Châu khẽ ngẩng đầu: “Dựa vào đâu không thể?”
“Tôi, tôi…” Diệp Khánh Thy mới vừa định nói gì đó, bỗng Hoắc Ngạn Lâm bắt lấy cánh tay cô ta.
Diệp Mộc Châu có ý tứ sâu xa: “Cô Diệp một mực khẳng định khôn thể làm tôi rất tò mò, dẫu sao vừa vào cửa cô Diệp đã muốn tôi chủ động rời đi, mặc dù cô là khách ngài Cửu mời đến nhưng cũng không tự cách đuổi tôi đi nhỉ? Hay nói cách khác, cô Diệp muốn thay thế vị trí của tôi, hứ?”
Cả người Diệp Khánh Thy run rẩy, mồ hôi lạnh liên tục túa ra.
Người phụ nữ này là bà chủ Hoắc? Không thể! Hoắc Việt Bách là của cô ta, cô ta mới là bà chủ Hoắc!
Cái đồ hồ ly tinh thế mà dụ dỗ ngài Cửu, còn cắn ngược lại cô ta!
Vừa rồi rõ ràng cô ta khác gì hồ ly tinh đầu!
Hoắc Ngạn Lâm rất sợ ngài Cửu nổi giận, vội vàng mở miệng: “Bà chủ Hoắc, cô đừng nóng giận, Khánh Thy không có ý đó, cô ấy vẫn luôn rất hiền lành, hôm nay cũng thật lòng muốn giúp cô, sợ cô chọc giận ngài Cửu…”
“Muốn giúp tôi?” Diệp Mộc Châu nhướng mày.
“Ngài Cửu mời hai người tới là nể mặt hai người. Sao trước khi hai vị đến cũng không hỏi rõ trong nhà người ta có mấy người? Nhìn thấy tôi lại nghĩ rằng tôi không phải chủ nơi này mà là hồ ly tinh ham phú ham quý…”
“Vừa mở miệng đã đuổi người, tôi còn tưởng rằng cô mới là nữ chủ nhân của Thủy Nguyệt Vân Sơn đấy.”
Diệp Khánh Thy cắn răng nghiến lợi.
Chẳng lẽ không phải? Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ nữ chủ nhân nơi này!
Con đê tiện Diệp Mộc Châu kia ở bên anh Ngạn Lâm lâu như thế nhưng chẳng phải giờ anh Ngạn Lâm là chồng sắp cưới của mình sao?
Trước sau gì ngài Cửu cũng sẽ yêu mình!
Hoắc Việt Bách tựa như đã hết kiên nhẫn: “Tiễn khách”
Hoắc Ngạn Lâm rất sốt ruột, nếu lúc này anh ta bị đuổi ra ngoài chẳng khác nào trở thành trò cười cho mọi người!
Đúng rồi… Chuyện này vì Khánh Thy mà ra…
Anh ta chợt quay đầu: “Khánh Thy, nói xin lỗi với bà chủ Hoắc!”
Sắc mặt Diệp Khánh Thy lúc đó lúc trắng, cô ta cắn chặt môi dưới, trong lòng vô cùng không cam lòng nhưng cô ta cũng biết rằng nếu bị ngài Cửu đuổi ra ngoài thật thì hậu quả đó không tưởng tượng nổi!
Cô ta không muốn xin lỗi con khốn kia, không hề muốn!
Nhưng nếu không xin lỗi thì không chỉ bị đuổi ra ngoài mà Ngạn Lâm cũng chỉ mình, hơn nữa cũng không cách nào nói rõ với nhà họ Diệp và mẹ Hoắc…
Sự túng quẫn khiến Diệp Khánh Thy suýt ngất đi: “Rất xin lỗi…”
Diệp Mộc Châu chẳng phản ứng.
Ngay lúc này chú Chương tiến lên: “Bà chủ, cô cũng đừng trách cô Diệp, mới đây cô ta bị chị mình phản bội, chị cô ta làm người thứ ba quyến rũ cậu Hoắc nên bị nhà họ Diệp đuổi ra ngoài, có lẽ cô ta sợ cô dẫm vào vết xe đổ của chị cô ta nên mới muốn cô đi” .
“Hả?” Diệp Mộc Châu quay đầu, dường như khả hứng thú: “Chị cô quyến rũ chồng sắp cưới của cô?”
Diệp Khánh Thy tỏ vẻ đáng thương nhìn Hoắc Việt Bách, khóc thút thít: “Đúng vậy… Đều là chuyện đã qua, tôi nghĩ chị ấy cũng không cố ý, trước đây chị ấy mê giàu sang mới dụ dỗ chồng sắp cưới của tôi, muốn làm người thứ ba.”