Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 147

Sự thật chứng minh, chẳng bao giờ chiếm được lời từ chú mèo điên cả, sớm hay muộn cũng bị đòi lại gấp đôi.

Trong phòng ngủ, quần áo vứt ngổn ngang dưới sàn nhà, Dung Thời mang một thân chi chít dấu răng xuống giường, cởi áo sơ mi đẫm mồ hôi đi tắm rửa.

Tống Du hệt chú mèo lớn dán trên lưng, bị hắn lôi vào phòng tắm.

Mười phút sau, hai người sảng khoái bước ra ngoài.

Tống Du rót hai cốc nước, đưa cho Dung Thời: "Hỏi được gì không?"

Hắn cầm cốc uống hết một nửa, thuật lại lời Tần Lâm.

"Họ phát hiện Omega được tiêm thuốc trong kỳ động dục không những không yếu ớt mà còn có khả năng chi phối Alpha."

Theo lời Tần Lâm nói, mục đích ban đầu của dự án này là trợ giúp Omega không hoàn toàn rơi vào thế bị động trong kỳ động dục, để họ có nhiều sự lựa chọn hơn.

Bất kể A chi phối O, hay O chi phối A, đều chẳng phải chuyện tốt lành.

"Họ biết tiếp tục nghiên cứu sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới dừng lại?" Tống Du cười nhạo: "Nhưng thật ra họ đã chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm, nếu không thì phải giải thích tình huống hiện tại thế nào đây?"

Dung Thời: "Ông ấy cũng không rõ lắm."

Sau khi dự án kết thúc, Tần Lâm theo Thiên Phàm đến tinh cầu Học Phủ công tác, chưa từng liên lạc với Kỷ Minh.

"Nhưng nghiên cứu đâu có kết thúc như ông ấy nói." Tống Du tựa vào sô pha, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên tay vịn: "Hoặc ông ấy nói dối, hoặc có người thứ ba đánh cắp thành quả nghiên cứu của họ."

Dung Thời gật đầu: "Mất mười mấy năm ông ấy mới phát hiện ra có chuyện không ổn thì mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát, và ông ấy không thể làm gì khác."

"Không đúng." Ngón tay Tống Du khựng lại.

Nghe có vẻ hợp lý nhưng nghĩ kỹ lại đầy sơ hở.

Nếu Tần Lâm và Kỷ Minh làm việc ăn ý như vậy, tại sao chỉ vì kết thúc một dự án mà ngừng hợp tác? Hơn nữa đây đâu phải hạng mục nghiên cứu thất bại, mà là họ tự quyết định chấm dứt.

Năm đó vì sao Tần Lâm lại xuất hiện ở V99, liệu có liên quan tới căn cứ dưới đáy biển hay không? Nếu vậy vì sao ông biết căn cứ dưới đáy biển ở đâu, ai nói với ông, mục đích là gì?

Thành phần thuốc ông đưa cho Miên Miên tương tự với SYT7737 mà tổ chức sử dụng, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Thấy Dung Thời lau tóc xong, Tống Du dịch sát vào hắn: "Anh có tin ông ấy không?"

Dung Thời gật đầu.

"Ông ấy che giấu nhiều điều, nhưng những gì thú nhận chắc chắn là sự thật."

"Lão hồ ly này." Tống Du xoay người ôm Dung Thời, thuần thục như ôm một chiếc gối: "Em đã đoán ông ấy không thành thật khai báo."

Dung Thời kéo cậu lại để lau tóc giúp cậu.

"Chẳng sao cả, trước hết phải tìm được Kỷ Minh đã."

Lập trường của Tần Lâm không phải điều Dung Thời quan tâm nhất.

Chỉ cần xác định ông không phải kẻ thù, hắn chả ngại cùng đối phương đánh Thái Cực quyền.

Đã tìm thấy hai căn cứ lớn của tổ chức, danh sách Omega siêu cấp được cải tạo cũng nắm trong tay, Omega được đào tạo ở trung tâm trên tinh cầu Tuyết đều bị giám sát.

Trước mắt, điều quan trọng nhất chính là lấy được sự tín nhiệm của Kỷ Minh thông qua Tần Lâm, để ông hoàn thành nghiên cứu thuốc điều trị, giảm bớt hậu quả sự việc hết mức có thể.

Thuốc nghiên cứu thành công sớm được ngày nào thì ba và Miên Miên có thể sớm bình phục ngày đó.

Tống Du nằm xuống, đầu gối lên đùi Dung Thời, mắt híp lại, mơ màng sắp ngủ: "Gần đây em cứ mơ thấy một vài chuyện kỳ lạ."

"Mơ thấy gì?" Dung Thời hỏi.

"Mơ thấy anh đã chết, Miên Miên đã chết, phụ vương đã chết, chú Bạc đã chết, tất cả mọi người đều đã chết, còn lại duy nhất mình em." Tống Du tự giễu: "Em sống cũng dai nhỉ?"

Dung Thời khựng tay lại, lẳng lặng bảo: "Mộng và hiện thực vốn tương phản."

Tống Du cười: "Vậy tức là em bạc mệnh... ui da!"

"Lại nói vớ nói vẩn." Hắn gõ vào trán cậu: "Lần này anh sẽ ở bên em."

Lăn lộn cả đêm đã hai giờ sáng, có thể ngủ thêm bốn tiếng nữa.

Hai người đổi ga trải giường, rồi lại chui vào trong chăn.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, Tống Du mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn, cậu nhẹ nhàng quay đầu, nhìn Dung Thời ngủ đến ngẩn ngơ.

Hắn nói "Lần này anh sẽ ở bên em", vậy ngoài lần này ra thì còn có lần nào nữa?

-

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, danh tiếng của Dung Thời ở trường quân sự nổi như cồn.

Tuy nói vừa nhập học đã thu hút rất nhiều fans, nhưng phần lớn đều coi trọng vẻ bề ngoài, hâm mộ gương mặt và vóc dáng của hắn.

Hiện giờ lại bất đồng.

Dung Thời không chỉ khống chế điểm thi, còn tuỳ tiện điều chỉnh đạt bao nhiêu điểm, cuộc chiến ngầm giữa hắn và giáo viên ra đề khiến cho độ khó của bài thi ngày càng nâng cao.

Giới tân sinh viên phẫn nộ lao vào học tập, với ý đồ báo thù bằng thành tích, hung hăng vả một cú vào mặt Dung Thời và giáo viên ra đề.

Sinh viên khóa trên thấy hắn nhập học chưa tới một kỳ đã thăng chức thiếu úy, bản thân mình vẫn chả là cái thá gì, bỗng dưng cảm thấy mặt mũi xám xịt, cũng chẳng có thể diện đi khiêu chiến, thành thử ai ai cũng ra sức học tập.

Trong tình thế đương sự chưa rõ ràng, Dung Thời dùng thực lực bản thân, khơi dậy lòng căm thù toàn trường, làm tất cả sinh viên bị ám ảnh bởi việc học, khiến giáo viên chứng kiến đến ngây người.

Mỗi ngày có không dưới một trăm bài đăng thảo luận về thực lực, khả năng chỉ huy, thao tác cơ giáp của Dung Thời, trong đó chưa tính bài phân tích dữ liệu về động tác thực chiến của Dung Thời trong những lần chiến đấu mô phỏng, nói chung chỉ kém không phân tích về thế đi thế đứng của hắn thôi.

Trần Thần nổi tiếng với tư cách là ông hoàng phân tích, hàng ngày ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra chỉ có ôm video Dung Thời ngâm cứu, thế mà vẫn bị hối thúc suốt, ngay cả Trần Mộ nhàn rỗi cũng nhắn tin nhắc nhở.

"Ông anh họ thân yêu của em ơi."

Trong căng tin, Trần Thần chống cằm, uể oải cắn một miếng cá bít tết lớn: "Tao xem nhiều đến mức suýt không nhận ra gương mặt của chủ tịch, thế mà bọn nó còn chê tao đăng bài chậm."

Đối diện hắn, Lưu Hoành vừa ăn cơm vừa xem video trên cửa sổ ảo.

"Thần, góc của chiêu lật tay chém này là bao nhiêu? Sử dụng lực đẩy nhiều hay ít? Sao lúc tao dùng lại không có hiệu quả nhỉ?"

Hồ Phong gạt cơm, im lặng đưa mắt dõi theo màn hình ảo.

"Tao nhớ là tăng áp lên 3 đơn vị thì phải, đúng không Thần?"

Bạch Đình gặm đùi gà, khoa tay múa chân: "Thao tác tay ngầu vãi, bấm phím thế nào, mày mau ra giáo trình đi Thần."

Ăn một bữa cũng chả được yên ổn.

Giọng Trần Thần lạnh căm căm: "Sinh viên cá biệt tích cực thế làm quái gì, đầu óc chập cheng hết rồi."

Lưu Hoành quay sang, dõng dạc tuyên bố: "Mày biết éo gì? Chúng tao chính là sinh viên cá biệt cao cấp, không thì làm sao ôm được đùi Dung Thời?"

Bạch Đình phụ họa: "Đúng vậy, chủ tịch đã thăng chức thiếu úy, chúng tao không thể quá kém cỏi, bằng không đi theo sẽ mất mặt lắm."

Hồ Phong thong thả húp canh: "Mục tiêu của chúng tao là: sau khi tốt nghiệp sẽ bám càng chủ tịch xơi cơm ngon rượu ngọt."

Trần Thần: "...Trùng hợp vãi, tao cũng thế."

Chắc hẳn đây là tâm nguyện lớn nhất của một người sành ăn?

"À, bọn mày nghe tin gì chưa?" Bạch Đình bỗng hạ thấp giọng, ánh mắt cảnh giác liếc trái phải: "Bộ Quốc phòng dạo này rất hỗn loạn, cha tao tự dưng nhắn tin mắng tao một trận, bảo tao ở trường phải ngoan ngoãn, đừng có gây rắc rối trong thời điểm đặc biệt này."

Lưu Hoành: "Tao cũng nhận được tin, thần tiên phía trên đang đánh nhau, người người phía dưới ai cũng kẹp chặt đuôi."

Trần Thần: "Tần gia đột ngột bộc lộ thực lực đánh bại chi nhánh Lâm gia, chỗ cha tao một ngày rút lui tới ba người, hẳn là... có liên quan."

Bạch Đình: "Phỏng chừng vị đứng đầu Lâm gia giận đến tái mặt rồi."

Hồ Phong: "Vậy phải làm gì bây giờ? Nhỡ đâu người ta chỉ chờ cậu ấy ra tay để tìm cớ gây sự thì sao."

Mọi người nghe vậy, yên lặng gật đầu.

Tống Du đã nói là làm.

Hiện giờ tình thế xoay chuyển, thế lực của Tống Kha giảm bớt, thái độ của bệ hạ không rõ ràng, đây chính là thời điểm thuận lợi để Tống Du lật bàn.

Nói không chừng, Bộ Quốc phòng sẽ thay máu.

Nghĩ vậy, Trần Thần hạ thấp giọng hỏi: "Sau khi bọn mày biết Du là..., thì vẫn giữ ý định đi theo chủ tịch à?"

Lưu Hoành khó hiểu liếc nhìn hắn: "Thì biết điều đó cho nên tao mới hạ quyết tâm chứ."

Hồ Phong: "Tao cũng vậy, vị còn lại một lời khó nói hết."

Bạch Đình: "Lập trường của gia đình tao không đại diện cho lập trường của tao, dù sao tao cũng quyết định rồi."

Trần Thần: "..."

Mẹ kiếp toàn sói cả.

Ký túc xá, Tống Du đang bận rộn trong bếp, cách cậu tầm năm bước là hình ảnh ba chiều của trợ lý đặc biệt.

"Đường dây của Lâm Phong đã thanh trừ sạch sẽ, bằng chứng cáo buộc Lâm Nhạc cũng thu thập khá đầy đủ, chúng ta có thể ra tay bất cứ lúc nào."

Trước mặt bày đủ các loại chai lọ vại bình, Tống Du vừa xem hướng dẫn vừa pha nước sốt.

"Thái độ của phụ vương có thể đột ngột thay đổi, thu thập đầy đủ chúng ta sẽ hành động."

"Vâng!" Trợ lý đồng ý, tiếp tục báo cáo: "Có tin tức mới từ bọn trộm đào quặng, quặng được chúng vận chuyển đến tinh cầu hoang M0220B ở chòm Tiên Nữ để gia công thành một thứ kim loại đặc biệt. Người của chúng ta lẻn vào và phát hiện, nơi đó dựng một xưởng gia công vũ khí lậu."

Đế Quốc vẫn cấp phép cho các xí nghiệp sản xuất vũ khí, toàn bộ vũ khí sẽ được đóng dấu bằng số lô sản xuất duy nhất để thể hiện tính hợp pháp. Còn vũ khí lậu được sản xuất bởi cá nhân và xí nghiệp không được cấp phép thì không có số lô sản xuất, bị cấm lưu thông trên thị trường.

Tống Du nghiêm túc pha nước sốt, thuận miệng hỏi: "Quy mô?"

Trợ lý ngẫm nghĩ: "Bằng nửa Cố thị."

Tống Du dừng tay, quay sang nhìn: "Anh nói gì?"

Trợ lý: "Quy mô bằng một nửa xưởng gia công Cố thị, đây chỉ là bộ phận được phát hiện cho đến thời điểm này."

Thường thì xưởng gia công vũ khí lậu chỉ có quy mô nhỏ, bởi một khi bị phát hiện, sẽ bị xử lý theo khung hình phạt cao nhất, nên chẳng một ai dám trắng trợn làm.

Nhưng xưởng gia công lậu này lại lớn như vậy.

Vũ khí trang bị ở căn cứ dưới đáy biển V99 bỗng hiện lên trước mắt Tống Du, cậu mơ hồ cảm thấy chúng có liên quan tới nhau.

"Tiếp tục theo dõi, đừng hành động hấp tấp khi chưa có lệnh của tôi, thắt chặt canh gác quặng, nếu lại phát hiện họ tiếp tục ăn trộm, tùy ý bắn bỏ."

Trợ lý hiểu ngay ý định của cậu, anh ta hỏi: "Nếu họ muốn bàn bạc hợp tác..."

Tống Du: "Giá cao, hạn chế số lượng."

Mắt trợ lý sáng lên.

Trước mắt tất cả tinh cầu có tinh thể màu lam đã được thu mua, cơ bản tương đương với lũng đoạn toàn bộ thị trường.

Xưởng gia công lậu bị hạn chế nguyên vật liệu, không dám công khai mang quân tới đối đầu, cùng lắm sẽ âm thầm tìm kiếm sự hợp tác, dùng tiền để giải quyết vấn đề.

Khống chế nguyên vật liệu tựa như bóp chặt cổ họng xưởng gia công lậu, chỉ cần điều tra rõ lai lịch là có thể diệt tận gốc, còn lợi dụng cơ hội kiếm được khoản tiền lớn một cách nhanh chóng.

Lùi một vạn bước* mà nói, xưởng gia công lậu dám đối đầu trực diện, vậy họ sẽ làm lớn chuyện, để quân đội danh chính ngôn thuận mang binh lính tới giải quyết.

(Lùi một vạn bước: đặt giả thiết về khả năng một sự việc nào đó xảy ra ở mức thấp nhất)

Nghĩ tới chuyện một đống tiền nhanh chóng chảy về.

Trợ lý cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nói không chừng có thể kiếm lại gấp đôi số tiền đã bỏ ra đầu tư mấy tháng qua.

Điện hạ thật là sáng suốt.

"Moá."

Nghe thấy tiếng chửi nhỏ, trợ lý mắt đầy tiền mau chóng tỉnh táo lại, nhìn sang, bỗng cạn lời.

Điện hạ sáng suốt vừa đập quả trứng, đáng tiếc lực quá mạnh, bóp nát cả lòng đỏ, trong tay lẫn lộn lòng trứng và vỏ trứng.

"Điện... điện hạ, để rô bốt giúp việc nhà làm đi."

"Không cần." Tống Du bực bội cau mày, vứt sản phẩm thất bại đi, rửa sạch tay, nhặt quả trứng khác lên, chuẩn bị bóp nát lần nữa.

Trợ lý: "Điện... điện hạ, gõ nhẹ lên miệng bát sẽ dễ hơn..."

"Còn cần anh phải nói sao?" Tống Du nóng nảy đáp trả, cầm quả trứng vụng về đập vào miệng bát, vỏ trứng vỡ ra.

Tay dính đầy lòng trắng trứng, cuối cùng cậu cũng đập được quả trứng gà và bỏ vào trong bát.

Trợ lý nín thở nhìn Tống Du làm nóng chảo, chuẩn bị đổ trứng gà xuống.

"Điện hạ, mạnh quá dầu sẽ bắn lên mặt! Nhẹ nhàng thôi! Nhẹ nhàng..."

"Điện hạ! Đừng đưa mặt lại gần như vậy, vặn nhỏ lửa... sắp cháy rồi, mau thêm nước!"

"Điện hạ..."

...

Nhìn Tống Du đậy vung, trợ lý vã một thân mồ hôi lạnh.

Xem điện hạ nấu ăn còn kích thích hơn cả xem chiến tranh.

Mặt bàn bừa bộn, Tống Du nhìn thời gian, lấy ra một cái tô lớn.

Mắt thoáng thấy hình ảnh ba chiều của trợ lý vẫn còn đó, cậu nóng nảy: "Anh còn có việc gì nữa không?"

Sống lưng trợ lý bất giác thẳng tắp: "Không... không còn."

Thấy sắc mặt Tống Du đen xì, anh ta nói thêm: "Ai được ăn mì điện hạ tự tay làm, nhất định rất hạnh phúc."

Tống Du cười lạnh: "Nói thừa."

Trợ lý: "..."

Trong văn phòng hội sinh viên, Dung Thời đang kiểm tra danh sách trang thiết bị vũ khí của Học viện.

Ngoài đồ dùng giảng dạy, còn một bộ phận dự phòng, để thay thế thiết bị dạy học, hoặc chống lại các cuộc tấn công bất ngờ.

Bé Mèo nằm mơ có khả năng sắp thức tỉnh ký ức kiếp trước.

Miên Miên nói sau khi bị thương nặng cậu vẫn đánh giặc liên miên, Bé Mèo nói tất cả đều đã chết.

Kết hợp với tin tức tình báo mà hắn thu thập, có thể dễ dàng đoán được kẻ thù mạnh tới mức nào.

Kiếp này bởi sự ảnh hưởng của hắn, rất nhiều sự việc được cải thiện.

Cho dù kẻ thù không chủ động thì thời điểm họ thu lưới cũng chẳng còn xa nữa.

Hắn phải sớm lên kế hoạch.

Thiết bị đầu cuối bỗng rung lên, Dung Thời không nhìn, tiện tay mở ra.

"Ai đấy?"

"Ông xã đây."

Mắt Dung Thời mở to, hắn quay đầu nhìn, là cuộc gọi thoại, không thấy mặt đối phương.

"Anh bận một lúc nữa, em ăn cơm trước đi."

Bên kia, Tống Du im lặng chốc lát.

"Bao lâu?"

Dung Thời tính toán.

"Chừng một tiếng."

Tống Du: "...Ờ."

Nghe có vẻ mất hứng.

Hắn định an ủi hai câu, bên kia đã ngắt máy.

Giận rồi hả?

Mười phút sau, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.

Nghe tiếng bước chân, Dung Thời bảo: "Đặt lên chồng bên trái, chốc nữa tôi sẽ ký."

Vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hộp cơm.

Hắn ngước mắt, quả nhiên là chú mèo con nhà hắn.

Tống Du cong khóe môi: "Anh không chịu về nên em đành phải mang tới."

Dung Thời kinh ngạc: "Em làm?"

Tống Du mở hộp cơm ra, cười nhạo: "Có cần phải kinh ngạc đến thế không? Có chuyện gì em muốn làm mà không làm được chứ?"

Dung Thời: "..."

Mở hộp, hương vị không rõ là dễ ngửi hay khó ngửi toả ra.

Dung Thời nhìn, hoá ra là mì nước.

Nguyên liệu thật phong phú, hải sản lớn bé đầy ắp, thoạt nhìn có vẻ đã chín.

Hắn thầm thở phào, lấy đũa ra, cười hỏi: "Sao hôm nay có hứng thú vậy?"

Tống Du không trả lời, nhìn hắn ăn: "Thế nào? Rất ngon đúng không?"

Cũng đạt tới trình độ chín.

Tuy nhiên đối với Bé Mèo Tống mà nói, có thể nấu chín đồ ăn mà không làm bếp nổ tung đã cực kỳ ghê gớm.

"Ngon." Dung Thời nể tình ăn thêm một miếng lớn.

"Thế thì tốt." Tống Du thơm lên trán hắn, môi khẽ nở nụ cười.

"Bà xã, sinh nhật vui vẻ..."
Bình Luận (0)
Comment