Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 43

"Tôi biết chứ." Tống Du cười nhạo, nghi ngờ hỏi: "Ai mà lại không biết giới tính người mình thích? Anh tưởng tôi bị ngốc à?"

Dung Thời: "..."

Ánh mắt hắn lay động: "Cậu hỏi vấn đề đơn giản thế nên tôi tưởng cậu chẳng biết gì về cậu ấy cả."

Hắn đáp qua loa cho xong, thế nhưng vào tai Tống Du lại thành "Ngay cả chuyện vì sao Thỏ Thỏ thích thỏ mà cậu cũng không biết, lại còn bày đặt thích cậu ấy, ha ha, cười chết tôi, đòi cạnh tranh hả, mau biến đi."

Tống Du ngoài nở nụ cười, trong lòng lại nghẹn một cục tức: "Điều tôi biết hơi bị nhiều, chẳng qua đột nhiên nghĩ tới nên tùy tiện hỏi thôi."

Dung Thời tiếp tục thăm dò: "Vậy cậu có biết tên cậu ấy không?"

Tống Du: "..."

Dung Thời: "Cậu ấy đến từ tinh cầu nào?"

Tống Du: "......" Mịa.

Dung Thời: "Cậu ấy học trường gì?"

Tống Du: "..."

Mẹ kiếp sao hỏi toàn vấn đề mà cậu không biết thế?

Dung Thời: "Cậu chẳng biết gì hết, thế cũng đòi hiểu về cậu ấy hả?"

Tống Du đang định đáp trả thì chợt nhận ra, nãy giờ tên cáo già này đang bẫy cậu.

Rõ ràng cậu là người đặt câu hỏi, thế quái nào lại bị hỏi nhiều vấn đề như vậy.

Cậu cười nhạt: "Tôi không biết, chẳng lẽ anh lại biết?"

Nụ cười khiến Dung Thời hơi lóa mắt, hắn ôm gọn áo khoác, kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống: "Sao không biết."

Tống Du: "Nói thử xem?"

"Tôi có thể nói, nhưng..." Dung Thời cố ý dừng lại một chút: "Tôi chỉ trả lời một vấn đề, cậu chọn đi."

Tống Du: "..." Thế mà không cắn câu.

Ba vấn đề cậu đều muốn biết, nhưng một khi hỏi ra thì chẳng phải là khai với Dung Thời rằng cậu không biết à?

Rốt cuộc họ thân thiết tới mức nào? Vì sao Dung Thời biết nhiều về Thỏ Thỏ vậy?

Tống Du càng nghĩ càng tức: "Anh tưởng tôi không biết thật à?"

Dung Thời: "..."

Tống Du: "Tôi giữ nguyên câu hỏi cũ."

Dung Thời: "Xác định chưa?"

Tống Du nén cơn đau, thản nhiên gật đầu.

Chân Dung Thời bước nhanh hơn, thái độ tùy tiện: "Vấn đề này tôi cũng không biết, cậu hỏi cậu ấy đi."

"Mẹ kiếp, anh..."

Tới nửa ngày vẫn bị đùa giỡn, Tống Du hết nhịn nổi, bèn vung nắm đấm lên.

Biết chắc sẽ bị đánh, Dung Thời hơi nghiêng người, giơ tay đón lấy: "Ẩu đả gần trường học, không thích hợp lắm nhỉ?"

Cặp chồng chồng mới cưới hẹn hò đua xe rồi bị bắt, tâm sinh oán hận nên hành hung ven đường.

Dung Thời đã nghĩ xong tiêu đề tin tức.

"Đánh là thương, mắng là yêu." Nụ cười Tống Du dần dần hung ác: "Có người thích ăn đòn, ngăn cản chẳng xong."

Với tính cách Tống Du, có thể nhịn Dung Thời đến bây giờ đã là kỳ tích, một khi thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì dừng sao được.

Tuy chẳng phải ngày nghỉ cuối tuần, trước và sau giờ cơm chiều vẫn có nhiều sinh viên lang thang bên ngoài.

Được vài chiêu, sinh viên phía xa xa bắt đầu tụ tập lại.

Xuất phát từ nguyên nhân nào đó không muốn đối mặt, Dung Thời sử dụng lối đánh quen thuộc.

Thêm vài chiêu nữa, hắn cảm giác như đang chiến đấu với chính bản thân vậy.

Hắn quá quen thuộc chiêu thức của Tống Du.

Quen thuộc tới mức hắn tung một chiêu là đoán được đối phương sẽ dùng thủ đoạn nào phản công lại.

Cứ một chiêu, ngực hắn lại bị xiên một dao.

Dung Thời: "..."

Lối đánh của cao thủ đều tương tự nhau, trùng hợp mà thôi.

Sự việc hai người ẩu đả quả đúng như Dung Thời dự đoán, lấy tốc độ lửa cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp trường quân đội, người ở tít phía xa nhanh chóng chạy tới bu xung quanh quan sát ngày một nhiều, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai xen lẫn âm thanh ồn ào.

"Áu áu áu áu! Em giai Dung má nó đẹp trai!!"

"Nữ thần cố lên! Tôi đặt cược cho cậu một trăm tệ!"

"Xuất sắc! Lại đánh mạnh hơn đê!"

"Em trai kia chân dài quá, tuyệt vời! A a a a a!"

"Đã lâu không chứng kiến trận đấu đẹp mắt như vậy."

"Nằm trong hạng mục hẹn hò hả? Hai người hãy dứt khoát hơn được không?"

Xuất phát từ nguyên nhân chẳng dám nghĩ nhiều, Dung Thời thả lỏng, hoặc phòng bị hoặc rút lui, nắm đấm chỉ để làm cảnh.

Trong nháy mắt thất thần, hắn bị Tống Du bắt được sơ hở, chân dài quét thẳng tới đầu hắn.

Hắn bắt lấy cổ chân cậu rồi kéo mạnh.

Tống Du mượn lực xoay người, định kẹp cổ Dung Thời bằng hai chân, vật hắn xuống đất.

Nhưng nửa chừng, Dung Thời lại buông tay ra lùi về phía sau.

Tống Du mất trọng tâm, sắp sửa ngã xuống đất.

Trước khi tự hỏi, Dung Thời đã tiến lên hai bước, đưa tay ra.

Sau đó hắn bị cậu túm lại, cả hai cùng ngã lăn quay.

Dung Thời: "..."

Tống Du lật vai hắn lên, nắm đấm thép hướng thẳng vào mặt.

Dung Thời bắt lấy cổ tay cậu, dùng sức xoay người rồi ấn tay cậu lên mặt cỏ, vừa chuẩn bị tốt tâm lý, đang định buông lời tàn nhẫn, xung quanh đột ngột vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Mẹ kiếp tiền diễn lâu quá, cuối cùng cũng tới món ăn chính!"

"Hôn một cái! Hôn một cái!"

"Áu áu áu áu áu, em giai mau giết tôi đê!"

"Góc nghiêng của nữ thần tuyệt quá!"

"Hôn đi! Không hôn tôi ấn xuống đấy, biết điều thì làm mau!"

"Thật kịch liệt! Thích quá đi mất!"

Dung Thời: "..."

Tống Du: "..."

Chờ tới lúc mỗi người một biểu cảm quay về ký túc, diễn đàn bùng nổ.

Ảnh chụp Dung Thời ấn tay Tống Du đè lên cỏ bị chia sẻ điên cuồng, nhóm Omega hệ quân chính đều phát khùng.

"Quả thực thỏa mãn hơn cả bản thân yêu đương, hạnh phúc nhân đôi~"

"Quá ngọt! Tui bị sâu răng rồi!"

"Cong cong, thế mà tui cảm thấy thật tốt đẹp."

"Muốn tìm một anh giai Alpha nhỏ để yêu đương, tôi cũng là Alpha, nắm đấm hơi bị cứng nha."

"Sau khi quan sát hiện trường, cuối cùng tui cũng có được tình yêu của hai Alpha."

"Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy bọn họ đánh nhau thật à?"

Trở về ký túc chưa kịp thở lấy hơi, Dung Thời đã bị Thiên Phàm gọi tới văn phòng.

Hắn vừa tới, Tống Du cũng xuất hiện.

Thiên Phàm nhìn hai sinh viên ngồi đối diện qua chiếc bàn, giận tím người.

Trông có đến nỗi nào đâu, mà sao cứ làm những việc không dành cho con người?

Ông cầm bút gõ lên bàn: "Phá hỏng van nạp điện, lại còn đua xe giữa trung tâm thành phố? Đây là trào lưu hẹn hò thời thượng hay gì, Dung Thời cậu nói thử xem?"

Nhận được thông báo từ Cục an ninh, thường thì người ta mặc kệ, còn ông lại cố gắng bảo lãnh, chứ không hai thằng nhóc thối này sẽ bị nhốt trong đó ngày mai mới được về.

Dung Thời trầm tĩnh, giọng thản nhiên: "Lần đầu hẹn hò, dù sao cũng phải tạo không khí lãng mạn một chút chứ ạ."

Tống Du mặt gỗ, liếc nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.

Thiên Phàm tức giận, suýt tắt thở: "Lãng mạn kiểu này người bình thường tiêu thụ không nổi!"

Dung Thời vẫn bình tĩnh: "Nhưng vợ em thích thế."

Tống Du: "..."

Thấy Thiên Phàm nhìn sang, Tống Du lắc đầu bật cười: "Anh bạn nhỏ nhà em hơi nghịch ngợm, gây phiền toái cho thầy rồi."

Dung Thời: "..."

Trải qua phán đoán trong thời gian ngắn ngủi, Thiên Phàm lườm Dung Thời: "Đừng đổ lỗi cho Tiểu Tống, cậu trở về viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, sáng mai nộp cho tôi!"

Dung Thời: "..."

Hai người bị phê bình nhắc nhở cả tiếng đồng hồ mới được thả ra.

Rời văn phòng, Dung Thời: "Cậu hai nghìn rưỡi, tôi hai nghìn rưỡi."

Tống Du lười biếng cười: "Phá hoại là anh, chạy trốn cũng là anh, liên quan gì tới tôi?"

Dung Thời: "Chia đôi, tôi sẽ trả lời cậu một thắc mắc."

"Anh cho rằng tôi còn dính bẫy nữa à?" Ánh mắt chế nhạo, Tống Du đắc ý bảo: "Trở về từ từ viết nhé, hy vọng ngày mai lúc gặp mặt, tóc anh vẫn còn nguyên trên đầu."

Nói xong, chẳng chút nể nang đi thẳng.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, đáy lòng Dung Thời chợt lạnh, thật là lạnh.

Nếu đó là Bé Mèo thì tuyệt đối sẽ không để mình hắn phải viết bản kiểm điểm kếch xù như thế. Bởi vậy chứng minh, Tống Du và Bé Mèo là hai người.

Sáng hôm sau trước khi lên lớp, Dung Thời tới văn phòng Thiên Phàm nộp bản kiểm điểm.

Trịnh Hải – thầy chủ nhiệm sinh viên năm thứ hai cũng ở đó, hai người đang trò chuyện.

Trịnh Hải: "Nghe nói năm nay quan chức cấp cao trong quân đội muốn hai trường cùng hợp tác tổ chức."

Thiên Phàm: "Đúng là nhàn rỗi sinh nông nổi, chẳng bị tắc động mạch não mười năm thì chẳng nghĩ nổi ra trò này."

Trịnh Hải: "Bên trên đã bắt đầu tiến hành, hiện giờ chúng ta phải thảo luận xem cho sinh viên năm mấy tham gia thì thích hợp."

Thiên Phàm: "Đi về cũng mất cả tháng, năm thứ hai và ba có thể tham gia, còn tân sinh viên miễn thôi."

Trịnh Hải: "Chẳng kiếm được công trạng, nhỡ xui xẻo còn đắc tội với đám con cháu đại quý tộc, ai mà tình nguyện đi chứ?"

Dung Thời bước vào, đặt bản kiểm điểm lên bàn, thuận miệng hỏi: "Nhiệm vụ gì thế ạ?"

Thiên Phàm lấy bản kiểm điểm lật xem: "Học viện Hoàng gia tổ chức giải đấu sinh tồn trên tinh cầu hoang thường niên, năm nay muốn kết hợp với trường quân sự."

Ra khỏi văn phòng, Dung Thời ngẫm nghĩ.

Hắn vẫn luôn tìm cách tranh thủ tới tinh cầu Đế Đô, nhưng hiện giờ rất nhiều người đang theo dõi hắn, muốn đi thì phải tìm được nguyên nhân hợp lý, nếu có thể mượn cuộc thi đấu này...

Buổi tối, trong ký túc xá của Tống Du.

Dung Thời cầm một ống tiêm, mặt trên dán mã SYT7737.

Thứ này được đánh cắp từ gói hàng của ông chủ phòng khám.

Tống Du ngồi trên sô pha: "Đã cho người đi tra xét, còn chưa có kết quả."

Dung Thời: "Những lọ thuốc nước kia thì sao?"

Tống Du: "Đối chiếu với hồ sơ bệnh án rồi, nhưng không đầy đủ, hẳn là còn tồn tại địa điểm khác."

Nghĩ đến giải đấu toàn năng, Dung Thời đã đoán được đại khái.

Đứng sau màn tổ chức cuộc thi để tìm ra nhân tài trong lĩnh vực nào đó, rồi kiếm Omega có tỉ lệ xứng đôi 100% và khống chế tư tưởng hành vi của họ, lợi dụng nhân tài.

Thuốc nước đóng vai trò thử nghiệm tác dụng, trước điều phối ra chất dẫn dụ mô phỏng có tỉ lệ xứng đôi 100%, rồi dùng nó tìm Omega tương ứng.

Nói vậy tức là, hồ sơ bệnh án của Alpha phải khớp với hồ sơ bệnh án của Omega.

Dung Thời nắm tay suy nghĩ, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

"Lần trước anh lập luận Omega có thể khống chế Alpha, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm cũ." Tống Du biểu cảm nghiêm túc: "Nhưng bọn chúng tốn thời gian và công sức như vậy chỉ để kết hôn bất hợp pháp thì lại chẳng hợp lý chút nào."

Mấy chục năm kể từ khi hệ thống ghép đôi thông minh bị huỷ bỏ, đã lục tục xuất hiện các tổ chức ghép đôi bất hợp pháp.

Phần lớn dân chúng đã quen với chế độ hôn nhân có tỷ lệ xứng đôi cao, đột nhiên tiêu chuẩn mất đi khiến nhiều người bất an.

Các tổ chức phi pháp đã lợi dụng điều đó, thu phí kếch xù các dịch vụ ghép đôi giả mạo.

Ít nhiều gia đình vì theo đuổi tỷ lệ xứng đôi cao, mong muốn sinh ra thế hệ sau tài giỏi mà táng gia bại sản.

Trong chuyện này, còn có một manh mối vô cùng quan trọng – chất kích thích vi phạm lệnh cấm.

Điều tra hai địa điểm đều có bóng dáng chất kích thích vi phạm lệnh cấm, rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay còn nguyên nhân nào khác.

"Không đúng." Dung Thời cầm tờ giấy trắng, phác họa: "Một Alpha tham gia giải đấu toàn năng, mã hồ sơ bệnh án là 01, mã lọ thuốc nước cũng là 01, vậy tất nhiên mã hồ sơ bệnh án của Omega xứng đôi với hắn phải là 01."

Alpha, Omega, mã lọ thuốc nước và hồ sơ bệnh án, cả ba đều phải liên kết với nhau.

Tống Du nhìn sơ đồ hắn phác họa: "Theo tư liệu chúng ta tìm được thì chẳng có hai hồ sơ bệnh án nào khớp nhau cả, nói cách khác hoặc là những người này chưa hoàn thành tỷ lệ xứng đôi, hoặc chúng ta chỉ tìm được một nửa tư liệu."

Dung Thời: "Ừ."

Chất dẫn dụ của hai anh em họ Lâm và Cố Ngôn, Hồ Phong xứng đôi 100%, thế nhưng Cố Ngôn và Hồ Phong lại không xuất hiện trong hồ sơ bệnh án, liệu có liên quan tới việc kéo theo sau đó là chuyện hoàn thành tỷ lệ xứng đôi không?

Hai người trao đổi cả đêm, vẫn cảm thấy manh mối trong tay quá ít.

Dung Thời: "Người của cậu nhiều, hãy chọn theo dõi vài đối tượng trong hồ sơ bệnh án một thời gian xem sao, có lẽ sẽ tìm thêm được manh mối."

Việc này Tống Du đã làm, nhưng lời Dung Thời nói khiến cậu cảm thấy lạ.

"Sao anh biết người của chúng tôi nhiều?"

Hồi tưởng lại, tựa hồ Dung Thời chẳng kinh ngạc về bất cứ điều gì liên quan tới cậu.

Nếu biết cậu nghĩ gì, nhất định Dung Thời sẽ phản bác một câu.

Ít nhất hắn rất kinh ngạc trước ID phụ của cậu.

Dung Thời không trả lời mà chuyển sang chuyện khác: "Thỏ bông của cậu đâu?"

Tống Du: "..."

Tư duy có nhảy cóc quá nhanh không?

Tống Du: "Anh nhớ thương à?"

Dung Thời: "Cho tôi xem được chứ?"

Tống Du: "Ảo tưởng."

Dung Thời: "..."

Rạng sáng, Dung Thời đăng nhập Star Wars, lại không hẹn mà gặp Bé Mèo.

"Thỏ Thỏ!" Bé Mèo vui vẻ bước tới, rất tự nhiên nắm lấy tay hắn: "Tui đoán nhất định buổi tối bạn sẽ online."

Dung Thời liếc nhìn bàn tay bị nắm lấy, tâm trạng hơi phức tạp.

"Vì sao?"

Bé Mèo mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp liếc xéo qua: "Bởi vì mấy ngày chúng ta không gặp, chắc chắn bạn rất nhớ tui."

Nụ cười khiến cả đêm mỏi mệt của Dung Thời tan thành mây khói.

Hắn nắm lại tay Bé Mèo, cảm thấy thực hoang đường với suy đoán trước đó.

Bé Mèo và Tống Du là hai giống loài hoàn toàn khác biệt, ngay cả vũ trụ diệt vong cũng không thể nào là cùng một người được.

Nghĩ vậy, mắt thường có thể thấy tâm trạng hắn chuyển biến tốt đẹp.

"Ừm, một ngày không gặp bạn tui cứ thấy thiếu gì đó."

Bé Mèo cười khanh khách: "Thế lần sau tui gửi chính mình cho bạn nhé?"

Dung Thời cong môi cười: "Nhất định tui sẽ đích thân tới trạm không gian đón bạn."

Bé Mèo mở giao diện menu: "Tối nay lại chơi sinh tồn trên tinh cầu hoang hả?"

Dung Thời: "Được."

Hai người mười phần ăn ý chuyển đề tài, chỉ bảo "Lần sau" chứ không bảo "Lần sau" là khi nào.

Trước giờ họ vẫn luôn có điểm dừng, cho dù là mượn cách vui đùa để thốt ra câu nói thật lòng.

Mỗi lần họ xuất hiện đều trở nên nóng sốt với số lượng khán giả quan sát đông đảo, tiền đặt cược tăng gấp bội.

Trên bản đồ, Bé Mèo lưu loát giải quyết một con ong thợ biến dị cấp ba, cười khanh khách bảo: "Bạn nói xem nếu chúng ta cố ý thua thì liệu có bị toàn server truy nã hay không?"

Hẳn là trong mấy ngày màn hình công cộng sẽ đăng liên tiếp chuỗi "Diễn viên Mèo Thỏ, mau trả tiền mồ hôi nước mắt cho tui!".

Sự chú ý của Dung Thời lại hoàn toàn bị hấp dẫn bởi chiêu thức của Bé Mèo.

Không biết có phải buổi chiều mới nhìn thấy hay không, bây giờ quan sát động tác Bé Mèo, gương mặt Tống Du cứ vô thức hiện lên.

"Thỏ Thỏ?" Bé Mèo vươn tay lắc lắc trước mắt hắn: "Mệt à?"

Dung Thời nắm lấy móng vuốt mèo, lặng lẽ nhấn hai phát lên lớp thịt đệm.

"Gần đây lớp tui có một cậu sinh viên mới, nhuộm... tóc vàng."

Vừa nói xong, hắn để ý thấy móng vuốt trong tay chợt cứng lại, tai nghe Bé Mèo hỏi: "Bạn... không ưa tóc vàng à?"

"Không phải." Dung Thời nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của cậu: "Nhìn quen rồi thì cảm thấy tóc vàng rất xinh đẹp."

Đôi mắt Bé Mèo tỏa sáng, cậu vui sướng nói: "Bạn thích tóc vàng hả? Gu thẩm mỹ không tồi nha!"

Dung Thời: "...Ừ."

Bé Mèo ghé sát tai hắn, âm thanh mang ý cười nồng đậm: "Tóc tui cũng màu vàng nè, bẩm sinh đó!"

Dung Thời: "............"

Người tóc vàng ở Đế Quốc rất nhiều, trùng hợp, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.

Sáng hôm sau, Dung Thời đang định ra ngoài thì tiếng đập cửa vang lên.

Mở cửa, thiếu chút nữa hắn bị hoa mắt bởi nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Tống Du.

"Chào buổi sáng, chủ tịch Dung, cùng đi ăn cơm nào~"

Dung Thời: "..."

Trên đường, tâm trạng Tống Du vô cùng vui vẻ: "Tối hôm qua cậu ấy tỏ tình với tôi rồi, thực xin lỗi nhưng anh đã bị loại."

Dung Thời: "..."

Dung Thời: "Tỏ tình thế nào?"

Tống Du: "Cậu ấy nói cậu ấy thích tôi."

Dung Thời: "..." Hắn từng nói thế á?

Dung Thời: "Cậu gặp ảo giác phải không?"

Tống Du mỉm cười, lầm bầm: "Anh hãy đối mặt với hiện thực đi, người cậu ấy thích là tôi, anh không ở trong phạm vi mà cậu ấy thích đâu."

Dung Thời: "..."

Chắc chắn Tống Du không phải Bé Mèo, vì căn bản hắn không hiểu đối phương đang nói gì.

Bởi vậy chứng minh, người Tống Du thích tuyệt đối là một con thỏ khác.

Thỏ phổ biến như vậy, có ba bốn hay năm con là chuyện rất đỗi bình thường.
Bình Luận (0)
Comment