Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 6

Tại trụ sở quân sự, Dung Thời tình cờ nghe được một vài tin đồn về hoàng gia.

Nhị vương tử Tống Du hai mươi lăm tuổi đính hôn với Omega của một gia đình quý tộc. Tuy nhiên đêm trước đó chất dẫn dụ bất ngờ bùng phát, tuyến thể bị cắt, mất nửa cái mạng. Chẳng bao lâu sau khi cuộc hôn nhân đổ vỡ cậu phải dời đến chòm Thiên Sứ an dưỡng, vương vị dâng cho người dễ như trở bàn tay.

Đời trước hắn chưa gặp nhị vương tử, người trùng tên trùng họ cũng không ít, thế nhưng bên cạnh đối phương là chỉ huy ngự lâm quân hoàng gia trong tương lai, thế nên về cơ bản đã xác định được thân phận.

Tần Lạc tới đây có thể nói do cậu ấy lựa chọn, nhưng dòng dõi hoàng gia mà học ở trường ngoài thì chẳng khác nào bị lưu đày.

Dung Thời thái độ thành khẩn, giọng điệu bình tĩnh: "Xin lỗi, bất cẩn nên lỡ lời."

Tần Lạc: "..." Anh giai à, không biết giải thích như thế là đổ thêm dầu vào lửa sao?

Dung Thời định buông tay, Tống Du lại nắm lấy. Cậu tiến tới hai bước, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Trái lại tôi thấy tên của anh rất đẹp, giống như con người anh vậy, kiểu đẹp mà có thể xơi tái được ấy."

Khắp hành lang truyền tới âm thanh huýt sáo trầm bổng, toàn là tân sinh viên chuẩn bị đi thi khảo sát.

"Sáng sớm tinh mơ đã đứng giữa hành lang ân ái, họ đến với nhau thật đấy à?"

"Với ngoại hình như vậy thì tao cũng có thể."

"Hóa ra có Alpha thích ở cùng Alpha thật hả?"

"Thế đã là gì, tao còn thấy Omega ngủ với Omega cơ."

Tiếng xì xào bàn tán không lớn, thế nhưng chẳng mười thì năm vẫn truyền vào tai Dung Thời.

Hắn xoay đầu, vừa vặn trông thấy đáy mắt hài hước của Tống Du.

Cậu buông tay hắn ra, sảng khoái bước đi.

Mấy người biến mất ở chỗ rẽ, ý cười khẽ thoáng qua gương mặt Dung Thời: "Quỷ nhỏ có thù tất báo."

Trên đường đi gặp Lục Minh đang đứng ở cửa ký túc hóng kịch vui, Dung Thời chẳng thèm liếc mắt, thế nhưng đối phương lại cố ý đi ra ngoài cùng với hắn.

Lục Minh cười khanh khách: "Chủ tịch Dung quả nhiên bận rộn, có vẻ ông bạn rất tự tin về thành tích của đợt huấn luyện khảo sát lần này nhỉ?"

Thấy Dung Thời im lặng, hắn ta lại tiếp tục: "Nghe nói phải đứng đầu mới giữ được vị trí chủ tịch, cố lên nhé!"

Vẻ ngoài của Lục Minh khá ưa nhìn, khi cười rộ lên mang vài phần hương vị nam sinh trẻ trung, từ nhỏ đã rất được hoan nghênh.

Tân sinh viên đi ngang qua nghe thấy thì càng có thiện cảm với hắn ta.

Dung Thời gây nên chuyện động trời như vậy, nếu bị huỷ bỏ chức vị thì Lục Minh sẽ là người thay thế. Hai người vốn là đối thủ cạnh tranh thế mà Lục Minh lại hào phóng cổ vũ hắn, thật rộng lượng.

Dưới tầng, người qua lại càng nhiều, ai cũng bước vội vàng, tuy nhiên khi trông thấy Dung Thời sóng vai cùng Lục Minh đi xuống thì tốc độ chậm lại.

Sau khi bước ra khỏi cổng, Dung Thời dừng lại quay sang nhìn hắn ta, những người khác thấy vậy cũng nhìn theo.

"Có làm chủ tịch hay không với tôi chẳng sao cả, còn cậu", Dung Thời lạnh nhạt, "hãy nỗ lực giữ được vị trí thứ hai nhé, tôi tin cậu sẽ làm được."

Lục Minh: "..."

"Lời này kiêu ngạo quá đi! Cảm giác như Dung Thời không lo lắng gì hết vậy."

"Sao nghe thế tao lại cảm thấy thành tích của hắn là thật nhỉ."

"Mày xem sắc mặt Lục Minh kìa, thật khó coi."

"Lục Minh cũng xui xẻo quá đi, đụng trúng đối thủ mạnh như vậy."

Dung Thời đã đi xa, Lục Minh nghe được tiếng xì xào chung quanh, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, cánh tay rũ bên hông siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

Trên đường tới nhà ăn, Tần Lạc vẫn đang thắc mắc về tình huống vừa nãy.

Tống Du cố ý khiêu khích Dung Thời trước mặt nhiều người như thế làm gì nhỉ, chỉ để trả thù chuyện hôm qua ư? Theo hiểu biết của cậu ta về Tống Du thì chẳng phải đã sớm tung nắm đấm qua à? Hơn nữa tai tiếng đồng tính mà truyền đi đâu phải chuyện hay ho.

"Anh, có phải anh đang ấp ủ việc gì lớn không?" Tần Lạc đi bên cạnh, khẽ hỏi: "Tiết lộ chút đi, em muốn nghĩ cách giúp anh."

Tống Du không trả lời, ung dung hỏi lại: "Cậu cảm thấy sắp đặt kiểu người sa ngã sau khi bị lưu đày thì thế nào nhỉ?"

Tần Lạc: "Hả?"

Bỗng có ba Alpha đi ngang qua, một gã trong đó chỉ vào Tống Du rồi nở nụ cười đáng khinh mà nói: "Bọn mày xem, đây chẳng phải là nữ thần kia ư?"

Gã khác cười: "Đẹp như vậy, trách không được lại ở bên Alpha."

Hôm qua trên diễn đàn xuất hiện một bài viết nóng hổi, nhận xét Dung Thời là gương mặt của mối tình đầu còn Tống Du là gương mặt của một nữ thần.

Cho đến sáng nay, bài viết kia đã lên tới một vạn bình luận.

Sắc mặt Tần Lạc biến đổi, cậu xoay người gọi họ lại: "Này! Con mẹ chúng mày vừa nói gì?"

Alpha lên tiếng trước nhìn sang, vừa cười vừa xin lỗi mà không có chút thành ý nào: "Xin lỗi nhé!"

"Mẹ kiếp!" Tần Lạc nổi nóng, khớp xương siết răng rắc, bước chân vọt qua.

Nếu nói chuyện hôm qua chỉ là tình huống ngoài ý muốn thì hiện tại mấy tên này chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Du chính là cố ý.

Nhưng nắm đấm còn chưa tới đích, Alpha trước mắt đột nhiên bị một cánh tay nhấc bổng lên, Tần Lạc quay đầu nhìn, gã đã rơi vào khóm hoa ven đường, miệng kêu la thảm thiết.

Hai Alpha kia thấy thế thì một tên chạy tới đỡ bạn, một tên chỉ vào Tống Du mắng: "Sao mày lại đánh người? Không phải nó đã xin lỗi mày rồi sao?"

Tên Alpha chạy tới mới thò một chân vào khóm hoa đã bị Tống Du chặn lại, mặt dính một quyền vững vàng, gã ngã quỵ bên người Alpha kia, đau đến lăn lộn.

Tống Du đứng bên nhìn xuống, cười nhạo: "Cơ bắp chúng mày chỉ phát triển trên miệng thôi à?"

Gã duy nhất không bị đánh co rúm lại, im thin thít.

Thấy Tống Du vỗ tay rời đi, Tần Lạc vẫn còn tức giận, cậu ta lôi nốt tên Alpha kia lại rồi đá gã vào khóm hoa cho đủ bộ.

Tần Lạc: "Gà ốm yếu lại thích nói xấu lưng người khác, mất mặt xấu hổ!" Khi hai người đi xa, sinh viên gần đó đứng xem mới lục tục bàn tán...

"Không ngờ thân thủ hắn tốt như vậy, năm thứ hai mà chỉ một quyền đã đánh gục."

"Dám chỉ vào mặt người ta giễu cợt, đáng đời! Bọn nó ảo tưởng mình cũng ngon như Dung Thời à."

"Dung Thời có chỉ vào mặt người ta mà giễu cợt như vậy đâu?"

"Thật con mẹ nó đáng khinh bỉ, mất thể diện Alpha."

Tám giờ sáng, đợt huấn luyện khảo sát chính thức bắt đầu. Cùng lúc đó, Tống Kha đang nằm dưỡng thương nghe cấp dưới báo cáo, gương mặt hiện lên nụ cười vặn vẹo.

"Nó thật sự cầu hôn Alpha à?"

Trợ lý đặc biệt gật đầu: "Việc này được thảo luận công khai trên diễn đàn Học viện Quân đội Trung ương, đối phương là chủ tịch, tuy nhiên thanh danh không được tốt lắm. Lục Hữu Khải còn tạo áp lực cho nhà trường, khả năng hắn sắp phải nhả vị trí chủ tịch ra rồi."

Nghĩ đến lúc bị Tống Du đánh, Tống Kha nghiến răng, ánh mắt tối tăm: "Trước kia chưa từng nghe nó có khuynh hướng về phương diện này bao giờ."

Trợ lý cung kính nói: "Nhị vương tử vốn không được bệ hạ nuông chiều, lần này đánh... phạm phải sai lầm nghiêm trọng nên mới bị bệ hạ đuổi ra khỏi cung, có khả năng sinh lòng bất mãn nên làm thế để trả thù."

Tống Kha cười lạnh: "Thế thì đã là gì chứ? Kỳ phản nghịch tới muộn à?"

Trợ lý thấp giọng nói: "Cũng không ngoại trừ là đóng kịch."

Tống Kha nhìn chằm chằm nắp thủy tinh bình an dưỡng, đột nhiên cười: "Nếu nó thích Alpha kia đến vậy thì làm anh đương nhiên phải giúp đỡ nó một phen."

-

Trong trường thi, Dung Thời nhấn vào thiết bị đầu cuối được khảm trên mặt bàn, một cửa sổ hiện ra trước mặt, đề thi sử dụng hình thức riêng tư, chỉ có hắn mới đọc được.

Nội dung bài khảo sát chia thành ba môn: ngôn ngữ, tổng hợp và lý luận quân sự.

Hắn nói với Thiên Phàm không muốn làm chủ tịch là sự thật, bởi hiện tại trọng điểm của hắn không phải là học tập và sự nghiệp, hắn cần dành thời gian để điều tra cho rõ một số việc. Hơn nữa đứng ở vị trí cao như vậy lại không về phe phái nào vô cùng nguy hiểm, hắn không muốn lịch sử lặp lại.

Chẳng qua tránh cho Thiên Phàm lại khóc lóc ra nếp nhăn, hắn cần tìm một lí do chính đáng để quẳng cái nồi này đi.

Trước tiên Dung Thời đọc qua đề thi một lượt, toàn là câu hỏi về kiến thức cơ bản, đơn giản đến mức hầu như liếc mắt là có thể đưa ra đáp án.

Hắn nhẩm tính, sinh viên bình thường có thể đạt bảy tám mươi điểm.

Vì phòng ngừa sai sót, hắn bèn hạ thấp tiêu chuẩn xuống, cuối cùng lựa chọn sáu mươi là điểm số hợp lý để giảm thứ hạng, cũng tránh bị trượt mà làm khó bản thân.

Tính toán xong, Dung Thời bắt đầu làm bài, trả lời xong ba bài thi mới hết có nửa tiếng mà thời gian khảo sát những bốn tiếng.

Quá nhàm chán, hắn bèn chống cằm, ngẫm lại những sự việc xảy ra ở kiếp trước.

Vào trận chiến cuối cùng, hắn bị chất dẫn dụ của Omega ảnh hưởng, ý thức mơ hồ, dù gắng nhớ lại bao nhiêu lần thì gương mặt Omega kia vẫn cứ mờ mờ ảo ảo, căn bản không nhìn rõ.

Hình như trên cằm có một nốt ruồi son.

Tiếng chuông nộp bài thi bỗng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, đáp án tự động chuyển về hệ thống, chỉ trong vài giây kết quả đã hiện ra trên màn hình.

Nhìn cả ba bài thi đều đạt sáu mươi điểm, Dung Thời hài lòng tắt thiết bị đầu cuối rồi thong thả bước ra ngoài.

Vừa tới hành lang, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán sôi nổi...

"A a a tao thi rớt rồi! Ngôn ngữ được có bốn mươi tám điểm!"

"Mày tốt hơn tao nhiều, tổng hợp được có ba mươi hai đây! Ba tao biết thì no đòn, đề thi gì mà khó nhằn quá vậy!"

"Trước kia nghe nói hệ thống thi khảo sát ở trường quân đội ác như quỷ, không ngờ biến thái tới vậy! Căn bản mức độ khác hẳn với bài thi tuyển sinh!"

"Lý luận quân sự tao viết bừa mà được năm mốt điểm, còn bài tổng hợp nghiêm túc làm từng câu, cố gắng lắm thế mà chỉ được ba mươi chín điểm!"

"Bài tổng hợp mà có cả câu hỏi về vũ trụ lượng tử, má ơi, sách trời à."

Dung Thời vốn dĩ tràn đầy tự tin, thế nhưng mỗi khi nghe được một câu thì trong lòng lại thầm than một tiếng. Tới khi hắn bước tới bậc thang cuối hành lang thì nhịn không được bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Chẳng lẽ bài thi của họ khác với hắn à?

Hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tống Du đang đứng cuối dãy hành lang của một tòa nhà khác, cũng mang vẻ mặt hoài nghi cuộc sống.

Hai người nhìn nhau, phút chốc không biết nên nói gì.

Dung Thời: "..."

Tống Du: "..."

Chưa đến năm phút, nhà trường tuyên bố xếp hạng thành tích của học viên trong đợt thi khảo sát đầu tiên này. Dung Thời và Tống Du đứng đầu với ba bài thi đạt sáu mươi điểm. Tần Lạc tổng điểm một trăm bảy mươi chín xếp thứ ba, còn Lục Minh tổng điểm một trăm bảy mươi bảy xếp thứ tư.

Trên đường đến hội trường số 1, Dung Thời cảm nhận được một tầm nhìn mãnh liệt, hắn xoay đầu sang thì đúng lúc thấy Lục Minh hoảng loạn quay đi.

Dung Thời bèn bước tới: "Nỗ lực đoạt lại vị trí thứ hai nhé, cố lên."

Lục Minh: "..." Đệt!

Dung Thời đi rồi, vài người bên cạnh Lục Minh thì thầm bàn tán.

"Dung Thời thật mạnh mẽ."

"Hình như hắn hoàn toàn không có chút áp lực nào hết, rốt cuộc hắn đã làm thế nào nhỉ?"

"Thực lực của người ta là vậy đó, chúng ta sao mà so được?"

"Chứng cứ trên diễn đàn toàn là giả, hắn dễ dàng giữ được vị trí đứng đầu."

"Tống Du kia không biết chuyển từ nơi nào tới mà cũng xuất sắc ghê!"

"Thủ khoa và thủ khoa tâm đầu ý hợp, điểm giống như đúc, quả là xứng lứa vừa đôi."

Nụ cười khéo léo trên gương mặt Lục Minh hoàn toàn chẳng duy trì nổi nữa.

Phía bên kia, Tống Du và Tần Lạc cũng đi về phía hội trường.

"Anh, thành tích này của anh qua loa quá đi?" Tần Lạc thấy cậu nhìn về phía nào đó bèn nhìn theo, vừa lúc thấy Dung Thời bỏ lại Lục Minh với sắc mặt khó coi rồi ung dung rời đi: "Người anh em kia cũng vừa vặn đạt tiêu chuẩn, trâu bò gớm."

Tống Du nhìn Dung Thời tiến vào hội trường: "Khá thú vị."
Bình Luận (0)
Comment