Bà Xã Là Nhất

Chương 16


Chiều hôm đó, Hân Nghiên sắp xếp xong tất cả ở thành phố B rồi vội vàng tới sân bay về Thành phố P.

Cách ba năm, lần nữa trở lại dưới bầu trời xanh này, tâm trạng Hân Nghiên giờ khắc này rất phức tạp, nhìn người đến người đi ở sân bay quốc tế Thành phố P, nhíu mày đi ra ngoài.

Vóc người cao gầy nhan sắc lạnh lùng tuyệt đẹp vừa ra khỏi sân bay lập tức thu hút không ít chú ý của người đi đường.

Không ít ánh mắt kinh động của đàn ông đều dồn dập ném tới, gương mặt xinh đẹp không trang điểm lại chói mắt hơn so với bất kỳ minh tinh nào trên tạp chí truyền hình.

Toàn thân lộ ra khí chất cao quý lạnh lùng, con ngươi lạnh như băng đảo qua vô cớ cho người khác cảm giác áp lực.

Mỹ nhân lạnh lùng như vậy đi tới đâu cũng không khỏi sẽ khơi dậy dục vọng chinh phục nguyên thủy nhất của đàn ông!
Bên ngoài có không ít người cũng đang chờ, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy từ xa tới gần, dừng cách chỗ Hân Nghiên không xa.

Đoàn người đang từ bên trong đại sảnh sân bay đi ra, hướng về chiếc Mercedes-Benz màu đen đi tới.

Dẫn đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặc âu phục màu trắng, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ ôn hòa và nụ cười nhạt.

Cả người như đắm chìm trong gió xuân, làm người ta không nhịn được thấy thân thiết, chỉ là là nụ cười kia không đến đáy mắt, lộ ra mấy phần lạnh nhạt, mỗi lời nói mỗi hành động có sự tao nhã lịch sự không nói ra được.


Mà nhìn thấy bộ dạng đám người phía sau đi theo người phụ nữ cung kính cô ta, càng nói rõ thân phận tôn quý của người phụ nữ này, nhất định không phải nhân vật bình thường!
Hân Nghiên chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua liền quay đầu lại, chỉ là trong nháy mắt quay đầu đó đột nhiên cảm giác được ánh sáng lóa mắt.

Con ngươi sắc bén chợt quét về hướng đông bắc hai giờ, bất ngờ ở trong một góc tối phát hiện một chấm đỏ nhỏ.

Thế mà có người ở đó sắp đặt điểm đánh lén, con ngươi lạnh lùng đột nhiên co rút, toàn bộ người không kịp suy nghĩ nữa, nhào tới về hướng thân ảnh màu trắng bên cạnh, lạnh lùng quát lên: "Cẩn thận!"
"Ầm!"
Cùng lúc đó, ngay tại khoảnh khắc Hân Nghiên đem người phụ nữ xinh đẹp mặc âu phục màu trắng đụng ngã, một tràng tiếng súng đột ngột vang lên.

Viên đạn sắc nhọn vạch qua tầng không khí bay thẳng về phía sau, toàn bộ ẩn vào bên trong trụ tường!
Nghe thấy tiếng súng, bên ngoài đại sảnh sân bay trong nháy mắt thành một mảnh hỗn loạn, những thuộc hạ vốn đi theo người phụ nữ mặc âu phục màu trắng càng cảnh giác quan sát bốn phía, bảo vệ người phụ nữ mặc âu phục màu trắng ở chính giữa.

"Tay súng bắn tỉa ở chỗ đó, đuổi theo!" Mấy tên thuộc hạ trong nháy mắt phát hiện vị trí hướng đông bắc hai giờ, chỉ là trong nháy mắt đuổi theo về hướng đó.

"Cô không sao chứ?"
Nam Cung Hướng lặng lẽ ngẩng đầu, có chút sững sờ nhìn cô gái mảnh mai nhào vào trên người mình.


Chóp mũi có mùi hương thoang thoảng lạnh lẽo, hơi chói mắt, hiển nhiên không nghĩ tới là cô gái mảnh khảnh này cứu cô ta, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

Hân Nghiên cau mày, có chút không thích dựa gần cô ta như vậy.

Con ngươi lạnh lùng lãnh đạm nhìn lướt qua Nam Cung Hướng, lắc đầu, sau đó từ trên người cô ta đứng lên, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.

Cảm giác cơ thể mảnh khảnh mềm mại trong ngực biến mất, mùi hương thoang thoảng khí lạnh ở chóp mũi cũng theo đó không còn.

Nam Cung Hướng cau mày lại lúc này mới tỉ mỉ quan sát cô gái cứu mình ở trước mặt, con ngươi dịu dàng lạnh như băng quét qua một tia sáng kinh động, dường như không nghĩ tới cô gái cứu mình lại xinh đẹp như vậy.

"Vị tiểu thư này xưng hô như thế nào, cảm ơn cô mới vừa rồi đã cứu tôi!" Giọng nói ôn hòa giống như bề ngoài của người phụ nữ này vậy lộ ra vẻ dịu dàng xa cách.

"Không cần!"
Hân Nghiên lạnh nhạt phun ra hai chữ, không có ý dây dưa với người phụ nữ trước mặt, xoay người muốn rời đi.

"Chờ chút, đây là danh thiếp của tôi, chuyện hôm nay cám ơn nhiều, ngày khác nếu như có việc cần giúp đỡ có thể gọi điện thoại tìm tôi!"
Đối với cô gái lạnh lùng và xa cách trước mặt Nam Cung Hướng không khỏi nhíu mày.


Đây còn là lần đầu tiên đụng phải người phụ nữ không nể mặt mình như vậy, không khỏi có chút buồn cười, thuộc hạ từ phía sau trong tay lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hân Nghiên một cách chân thành.

Hân Nghiên nhìn Nam Cung Hướng, đưa tay nhận lấy danh thiếp nhìn lướt qua bỏ vào trong túi, gật đầu, vẫn lạnh lùng như cũ xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng mảnh mai, lạnh lùng, lãnh đạm của Hân Nghiên, đáy mắt lạnh lẽo ôn hòa của Nam Cung Hướng lộ ra thâm ý vị nghiên cứu, có chút phức tạp híp mắt.

Ngày thường thấy phụ nữ không phải dùng sức dán trên người mình, chính là nghĩ hết mọi cách thu hút sự chú ý của mình, chưa từng thấy qua người phụ nữ nào lạnh nhạt như vậy.

Lại hoàn toàn thờ ơ với cô ta, quan trọng hơn chính là cô ta không nhìn thấu người phụ nữ này, hôm nay nếu không phải người phụ nữ này cứu cô ta, hôm nay không chừng cô ta đã bị thương rồi, không chết cũng đoán chừng mất đi nửa cái mạng!
Lúc Nam Cung Hướng đang quan sát Hân Nghiên, mấy tên thuộc hạ vốn đang truy đuổi tay súng bắn tỉa đã trở lại.

"Nam Cung tiểu thư, tốc độ hung thủ quá nhanh, chạy trốn rồi!"
Đôi mắt Nam Cung Hướng lạnh lẽo, đáy mắt nhìn như dịu dàng mang theo mấy phần lạnh lùng, nhìn lướt qua vị trí tay súng bắn tỉa nổ súng lạnh lùng nói: "Đi về trước!"
! !
Đoàn người Nam Cung Hướng vừa rời đi không lâu, một giọng nói kích động vui mừng truyền tới: "Nghiên Nghiên, ở đây, tớ ở đây!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hân Nghiên theo tiếng nói đó nhìn lại, rất nhanh tìm được bóng dáng quen thuộc ăn mặc trang điểm lộng lẫy trong đám người kia.

Đôi mắt vốn lạnh lùng nhuộm mấy phần ôn nhu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt phát ra từ nội tâm.

"Cậu cái nha đầu chết tiệt này lâu như vậy cũng không liên lạc với tớ, chết đâu rồi, cũng không nói cho tớ một tiếng, lão nương cũng lo lắng gần chết!"

Một bóng người lòe loẹt chợt lao tới chỗ mình, vững vàng ôm lấy mình, tràn đầy nhiệt tình.

Sức lực lớn, dường như có thể bẻ gãy cả người nàng, giọng nói lải nhải không ngừng lọt vào tai, nói xong lời cuối cùng còn có chút nghẹn ngào, không kiềm được ôm nàng vào trong lòng ấm áp.

"Đây không phải là trở về rồi sao!" Vỗ một cái nhiệt tình vào vai cô gái, Hân Nghiên khẽ cười nói, trái tim lạnh như băng có chút êm dịu.

Dạ Sở Hân, khuê mật duy nhất ở Thành phố P của Hân Nghiên, vốn Dạ Sở Hân và Cơ Tích Vy đều có quan hệ rất tốt với nàng.

Nhưng không nghĩ tới Cơ Tích Vy coi như bạn thân nhất của mình cấu kết bạn gái mình Vĩnh Khiêm, cùng phản bội mình.

Khoảng thời gian đau khổ nhất đó vẫn luôn là Dạ Sở Hân ở bên cạnh mình, bằng không nàng thật đúng là không biết sẽ như thế nào, chỉ là cuối cùng vẫn là bị Cơ Tích Vy tính kế vào bệnh viện tâm thần.

"Cậu còn nói được, không nói tiếng nào lại đột nhiên bốc hơi ở nhân gian, lão nương như phát điên tìm cậu khắp nơi, cậu có biết cậu hù chết tớ hay không, vừa đi chính là nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng cậu không cần tớ nữa!"
Dạ Sở Hân mặt giận dữ trợn mắt nhìn Hân Nghiên, vừa khóc vừa cười.

Nước mắt nước mũi từng dòng, trong lòng Hân Nghiên cảm động vừa kích động vừa tức giận, an ủi nói: "Được rồi, nhiều người nhìn như vậy, cũng không sợ mất hình tượng nữ vương cao quý của cậu à!"
"Hừ, còn không phải là do cậu gây nên, cậu bồi thường nước mắt cho tớ, không cho tớ một câu giải thích hoàn mỹ, lão nương không xong với cậu!"
Dạ Sở Hân hung hãn lau sạch nước mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Hân Nghiên, đôi mắt đỏ đỏ, đáy mắt lại tràn đầy kích động và vui mừng.

.

Bình Luận (0)
Comment