Bà Xã Lương Thiện Của Anh

Chương 5.3

Edit: Sóc Là Ta -

"Tôi không phải là một người phụ nữ kiên cường nhưng tôi không thích bị người khác coi mình phiền toái mà thôi." Cô hừ một tiếng.

Lúc này Tào Đông Minh mới nhớ tới căn bệnh tim ẩn giấu trong cơ thể cô. Ông nội cũng đã nói, bởi vì không muốn bị xem là điểm yếu nên cô chưa từng nói ra chuyện mình bị bệnh cho người khác biết, không những thế lại còn cố tình nóng lòng tham gia các loại hoạt động khác.

Lại nghĩ đến, cô vẫn điên cuồng làm việc là để chứng minh rằng mình thực ra cũng giống người khác. Thế nhưng càng làm như vậy cũng nói rõ cô đặc biệt để ý đến điều này.

Tào Đông Minh vuốt cằm, cảm thấy chiến lược lần này thực sự là thất bại.

"Anh đang suy nghĩ đến chuyện kỳ quái nào đúng không? Nói thí dụ như cũng đồng tình với tôi về chuyện đó." Làm sao Lâm Đại Dung lại không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì? Tuy rằng anh không hỏi nhiều về bệnh tình của cô nhưng rõ ràng anh rất lưu ý, thậm chí anh để ý đến cô từng chi tiết nhỏ nhặt nhất mà lúc này cô có thể nhận ra được.

"Đâu có." Tào Đông Minh nhìn trái nhìn phải "Tôi chỉ biết cô xinh đẹp, hiền lành lại sống tự lập. Trong toàn xã này, e rằng không có người đàn ông nào có thể xứng với cô. Hay là để tôi giới thiệu cho cô vài người bạn để cô quen?

Lâm Đại Dung liếc nhìn anh một cái, lại vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Không phiền anh nhọc lòng, tôi cũng không có ý định quen bạn trai."

"Không thể nào? Nếu cô không yêu thương ai thì cũng sẽ nhanh chóng già đi." Tào Đông Minh vội vã đổi giọng nói: "Tôi nói này tuổi thanh xuân cũng phụ nữ sẽ rất nhanh chóng trôi qua thôi, đặc biệt là kinh nghiệm của cô còn thấp, cũng nên tự tích luỹ cho mình một ít kinh nghiệm nếu không lại biến thành gái già không ai muốn lấy."

"Ông nội Tào cũng đã từng nói với tôi những lời này rồi, hai người thật giống nhau, thật đúng là ông cháu." Lâm Đại Dung cũng không muốn anh đưa câu chuyện càng ngày càng xa, tuy rằng chỉ là những lời nói tẻ nhạt nhưng khi vào tai cô thật chói tai. Cô hít một hơi, thẳng thắn nói: "Tôi không có dự định quen  bạn trai cũng không có ý định kết hôn. Vì vậy, tôi cũng không cần thiết phải tích lũy kinh nghiệm, anh cũng không cần lo lắng cho tôi."

"Tại sao?" Tào Đông Minh căng thẳng liền nghiêm túc nói.

"Vốn là tôi cũng muốn quen cái bạn trai, kết hôn sinh con nhưng năm trước vào thời điểm nhập viện tôi đã nhận ra tính chất nguy hiểm của căn bệnh tim này. Bác sĩ nói nếu như lại phát bệnh thì phải nhập viện và cũng không phải thuốc nào cũng có thể khống chế được nó, rất có khả năng phải cấy ghép trái tim khác. Mà việc giải phẫu sẽ có độ nguy hiểm rất cao, hơn nữa thân thể của tôi cũng không thể chịu được áp lực khi mang thai, vì lẽ đó tôi cũng không thể sinh con. Vậy tôi hỏi anh có người đàn ông nào lại muốn yêu thương mà không kết hôn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,sinh con không?"

Cô nói với thái độ ung dung nhưng cũng đã làm rõ vấn đề một cách triệt để. Nhìn thấy cô như vậy Tào Đông Minh cũng không chịu thua nói: "Cô không tìm làm sao biết không ai muốn? Nếu thật sự phải làm phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng rất cao, hơn nữa hiện nay cũng có rất nhiều gia đình không có con mà."

"Quên đi thôi, chuyện cả đời không phải có thể quyết định được, nếu thật sự có người dám thì tôi cũng không muốn liên lụy người ta." Đối với cô, chuyện tình cảm chính là chuyện dễ tổn thương, lông mày Tào Đông Minh nhíu chặt thành hình chữ bát, hận không thể cốc lên đầu cô một cái. Thực ra cô nói cũng đều không sai, bác sĩ đã cảnh báo trước như vậy rồi nên cô không thể không tuân theo. Tuy nhiên vì anh cũng biết một chút kiến thức về y học nên không thể chấp nhận lời giải thích của cô.

"Không được, ngay cả những niềm vui nỗi buồn thông thường của đời người mà cô cũng còn chưa biết. Vậy khác nào cô đang tự hại chết chính mình."

"Nghe ra quả thật đúng là rất có mùi triết học, có điều đại khái con người tôi là như vậy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bất chợt bên cạnh không biết có động vật gì đang bị quấy nhiễu nên nhanh chóng chạy ra. Âm thanh loạt xoạt nghe thật quỷ dị khiến Tào Đông Minh đang giảng đạo với Lâm Đại Dung cũng quên mình đang ở đâu. Anh chỉ cảm thấy sống lưng bất chợt có một luồng hơi lạnh từ dưới lên trên xông thẳng tới đỉnh đầu, toàn thân rùng mình một cái. Theo bản năng, anh bổ nhào về phía trước, nhào tới ôm lấy Lâm Đại Dung.

Ngược lại Lâm Đại Dung lại không bị thanh âm kia doạ sợ, mà cô bị hành vi của anh làm sợ hết hồn "Này, anh làm gì vậy?"

Hai tay Tào Đông Minh cầm lấy cánh tay của cô, cả người dựa hẳn trên người cô "Tôi sợ." Anh cũng thẳng thắn nói.

"Có gì đáng sợ chứ? Tôi là người có bệnh tim mà còn chưa sợ đây mà." Lâm Đại Dung muốn anh buông cô ra nhưng sức lực anh lớn hơn mình, tựa như anh đang ôm chặt cành cây hùng vĩ, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi tay anh.

"Bệnh tim có liên quan gì đến lá gan lớn đâu?” Tào Đông Minh vô liêm sỉ ôm cánh tay cô, tốc độ dần dần thả lỏng "Không phải cô nói muốn bảo vệ cho tôi sao?"

"Tôi nói sẽ bên cạnh anh để anh bớt sợ..." Cô cũng không phải là gối ôm của anh.

"Đều giống nhau cả thôi, hiện tại tôi có cảm giác rất an toàn. Cô chớ lộn xộn, nếu không tôi liền hô to để nhân viên đi tuần đến bắt chúng ta." Loại uy hiếp của anh khiến Lâm Đại Dung cảm thấy vô lực.

Cô không nói gì để phản bác anh nhưng tại sao anh lại đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu? Lâm Đại Dung cũng cố gắng bỏ qua động tác của anh, xem như là ngầm đồng ý.

Việc này còn tạm được, Tào Đông Minh âm thầm nở nụ cười, ôm cánh tay nhỏ bé của cô trong tay mình.

Xem ra anh quả thực đã dùng sai chiến thuật rồi, sớm biết dùng chiêu này là được rồi thì anh đâu cần suy nghĩ nát óc cả đêm không ngủ nữa. Thời đại này nam nữ đều bình đẳng, cũng không ai quy định chỉ có phụ nữ mới như chim nhỏ nép mình vào đàn ông đâu mà ngược lại đànDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, ông cũng có thể như vậy.

"Như thế nào? Có cảm thấy ấm áp hay không?" Anh chẳng biết xấu hổ hỏi cô.

"Chẳng qua chỉ cảm thấy rất nặng mà thôi." Lâm Đại Dung rất hiếm khi thể hiện giọng điệu thiếu kiên nhẫn như lúc này. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác xem phương hướng ngược lại để tránh khỏi bị anh nhìn thấy nét mặt đã phiếm hồng của mình.

Đang lúc này, ở phía xa xa mười mấy tia pháo hoa lần lượt được bắn ra, thậm chí ở cách xa như vậy còn có thể nghe được tiếng pháo.

Tào Đông Minh và Lâm Đại Dung cùng ngước nhìn lên bầu trời, lúc này bầu trời nở rộ muôn nghìn điểm hồng, Tào Đông Minh cảm thấy thân thể Lâm Đại Dung có chút run rẩy. Anh cảm thấy có khả năng cô cảm thấy lạnh nên càng chăm chú ôm chặt cánh tay cô, thậm chí vì muốn phối hợp độ cao với cô, anh còn cúi thấp thân thể mình xuống một chút.

"Không ngờ pháo hoa ở nông thôn cũng đẹp như vậy." Anh khen ngợi nói "Hiện tại đã là mười hai giờ đúng." 

"Đúng đấy, tôi luôn cảm thấy pháo hoa năm nay thật đặc biệt..." Lâm Đại Dung suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên dừng lại suy nghĩ một chút lại nói: "Chúng ta có phải đã quên điều gì?"

"Điều gì?" Tào Đông Minh tỉnh táo một hồi "Trời ạ, chúng ta còn đang ở trong nghĩa trang." Mười hai giờ khuya ở trong nghĩa trang xem bắn pháo hoa, còn cảm thấy rất đẹp, đúng hơn là rất đáng sợ mới đúng.

"Không đúng, là mọi người sẽ lo lắng." Lâm Đại Dung kéo anh chạy về hướng tường vây "Nếu không tìm được chúng ta, mọi người sẽ rất lo lắng, mau trở về mới được."

Hai người cùng chung một mục đích chạy nhanh vượt qua tường vây, kết quả là khi bọn họ chạy về hội chùa thì pháo hoa đã bắn xong, bọn họ cũng bị đội trưởng Nghĩa tàn nhẫn la mắng một trận.

Hết chương 5.
Bình Luận (0)
Comment