Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

Chương 4

"Lệ Mộng Hằng, nếu chúng ta là chị em tốt, thì hôm nay nhất định phải uống cùng mình đến không say không về!"

Bởi vì có hẹn với La Trạch Hương, nên cho dù tâm trạng của Lệ Mộng Hằng có không tốt thì cô vẫn đi đến chỗ hẹn.

Đó là một quán rượu nhỏ trang trí rất đẹp mắt, hai người bọn họ thỉnh thoảng sẽ đến chỗ này uống mấy ly, tận hưởng "Cuộc nói chuyện của những người phụ nữa"! Nơi này bày trí theo phong cách cổ xưa, từ cách trang trí bên ngoài, cho tới gu nhạc cũng đều mang phong cách ngày cổ xưa, ngau cả đến đa số khách cũng đều là người hơi có tuổi.

Trong quán cũng không có nhiều chỗ ngồi lắm, có khoảng tám cái bàn với thêm cái quầy bar mà thôi.

Lệ Mộng Hằng vừa mới ngồi xuống, La Trạch Hương liền kêu bồi bàn đem rượu các cô thường uống lên. Ai ngờ hôn nay Lệ Mộng Hằng không chịu uống loại rượu này, mà ngược lại muốn uống Spiry¬tus.

Spiry¬tus sao? Nồng độ rượu này rất cao, không biết cô ấy có nghĩ đến việc này không nữa? La Trạch Hương phát hiện chuyện không vui của bản thân có thể bỏ qua một bên rồi. Vốn tính rằng người say sẽ là mình, Lệ Mộng Hằng chỉ đến để trông chừng cô, đem cô về lúc say mà thôi.

Để bồi thường cho Lệ Mộng Hằng, nên cô còn đặc biệt chuẩn bị một phần sinh tố bơ mà cô ấy thích nhất cho cô ấy! Nhưng xem ra tối nay thứ cô ấy thích nhất chắc sẽ không được xem trọng rồi.

Cô hảo tâm nhắc nhở, "Cái này rất mạnh, cậu sẽ mau say lắm đấy!"

"Không phải là muốn thoải mái say mèm một trận sao? Cậu kêu cái loại rượu kia thì đến bao giờ mới say được chứ?" Lệ Mộng Hằng nhìn ly rượu trước mặt.

Xem ra là cô ấy thật sự muốn say rồi! La Trạch Hương nhìn cô, "Loại rượu kia tuy là chậm say, nhưng muốn tỉnh cũng rất lâu nha. Nhưng mà sao mình lại phát hiện ra người muốn say là cậu chứng không phải tớ vậy? Bà ngoại của cậu có khỏe không?" Bà ngoài của Lệ Mộng Hằng mấy bữa trước ngã phải nằm viện, cô cũng có đi qua thăm mấy lần, nhưng sau đó lại phải ra nước ngoài cho đến ngày hôm qua mới về.

"Cũng tốt lắm, bất quá bà cũng lớn tuổi rồi nên không hồi phục nhanh được."

"Vậy..... Là chuyện với Trì Diệu Hi phải không? Đã giải quyết xong chưa?"

Lệ Mộng Hằng cười.

"Chuyện như vậy, anh ta cũng không khó nói chuyện lắm."

Chuyện ly hôn Trì Diệu Hi cuối cùng cũng đồng ý, anh nói sẽ giao cho luật sư xử lý mọi việc.

Lệ Mộng Hằng nghĩ, mọi chuyện có lẽ là kết thúc như vậy phải không? Bên cạnh anh ấy có người phụ nữ mà anh thích, mà người vợ như cô khi ly hôn lại không đòi hỏi phí trợ cấp sau khi ly hôn, vì vậy anh ấy cũng không có lý do gì mà không kí tên.

"Còn giải quyết gì nữa chứ....." La Trạch Hương chống cằm ăn quả ô liu ướp muối. Cô còn tưởng rằng Trì Diệu Hi sẽ không dễ dàng gì chịu ly hôn, muốn hỏi cô tại sao lại nghĩ như vậy à, đó chính là một loại trực giác thôi.

Chỉ bất quá, vào cái đêm mà bà ngoại của Lệ Mộng Hằng té ngã phải nhập viện cố ấy gọi cho anh ta lúc hơn một giờ sáng, mà người nhận điện thoại lại là La Vịnh Ân thì cô biết, chuyên này ngay cả đến cô cũng không thể nghĩ theo chiều hướng tốt cho được.

Còn nhớ lúc đó khi cô đến bệnh viện, nhìn thấy Tằng Đức Huân thì rất kinh ngạc, sau mới biết là do cô y tá rất lo lắng cho chủ, liền liên lạc với tất cả các số điện thoại trong danh bạ của mình, lúc tiệm đổi gas đưa tới một bó hoa, Lệ Mộng Hằng đã vô cùng lúng túng, nhưng cũng không nhịn được mà vừa cảm động vừa buồn cười.

Cô len lén hỏi cô ý ta, xem cô ấy có gọi cho cậu chủ không? Cô ấy nói có, nhưng là do một phụ nữ nhận được.

La Trạch Hương lúc nghe đến đó thì cảm thấy rất kỳ quái. Điện thoại của Trì Diệu Hi sao lại luôn do "Người phụ nữ" đó nhận chứ?theo cô suy đoán, người phụ nữ ấy chắc là La Vịnh Ân. Chủ nhân của điện thoại không phải là bị lừa mang đi, trở thành của riêng, hay là thật ra..... lúc ấy điện thoại không có bên người anh ta?

Nhưng đối diện với những vấn đề của cô, Lệ Mộng Hằng chẳng qua chỉ cười chứ không nói gì.

"Hai người cũng đã ly hôn, mà cậu vẫn còn làm thư ký bên cạnh anh ta thì không cảm thấy rất xấu hổ sao?" Trò chuyện được một chút, thì bỗng nhiên La Trạch Hương nói ra câu này. Gì chứ, cô chỉ là cảm thấy thật kỳ quái, tim của Mộng Hằng không phải là được cấu tạo khác với người bình thường chứ, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể đối diện với cục diện quỷ dị như vậy thôi.

"Không sao đâu, dù sao chuyện như vậy cũng sẽ không kéo dài lâu đâu."

"Thật là, Mộng Hằng à, sao mình có cảm giác giống như cậu đang tính toán cái gì đó thì phải."

"Không phải mình có ý định gì đâu, chẳng qua chỉ là chuyện tất yếu thôi. nếu để một người là vợ trước làm thư ký bên cạnh Trì Diệu Hi, thì cậu nghĩ xem bạn gái đương nhiệm của anh ấy sẽ không có ý kiến gì sao? Vì trấn an bạn gái, thì cho dù công việc của anh ấy có lệ thuộc vào mình đến thế nào đi chăng nữa thì người nào phải bỏ thì bỏ thôi." Sẽ chọn người nào bỏ người nào chứ? Cô đã rất rõ ràng rồi.

"Đúng nhỉ, sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này chứ. Vậy cậu không muốn ở lại tập đoàn Hồng Lực, sống chết quấn lấy Trì Diệu Hi, để cho La Vịnh Tư nếm lấy tư vị của cậu trước đây sao, làm cho cô ta tốt nhất là tức chết đi."

Lệ Mộng Hằng cười cười.

"Tại sao phải làm cho bản thân mình vừa mệt mỏi vừa tổn thương chứ, chuyện này cũng qua rồi sao không tự buông tha cho bản thân, cũng buông tha cho người khác?" Cô thật sự có chút không cam lòng, thật muốn làm chuyện gì đó, nhưng cô cố gắng thôi miên chính mình.

La Trạch Hương có thể hiểu được ý của cô, cô ấy lại hỏi: "Sau khi rời khỏi tập đoàn Hồng Lực cậu tính làm gì chứ?" Cô không lo lắng về chuyện công việc của Lệ Mộng Hằng, một siệu cấp thư ký như cô ấy, có công ty nào không muốn có được đâu chứ. Chẳng qua là cô tò mò bước kế tiếp cô ấy định là gì thôi. Mộng Hằng luôn là người sống theo kế hoạch, có lẽ lần hôn nhân này là thứ duy nhất không nằm trong kế hoạch của cô ấy quá, haiz......

"Mẹ mình đang cố gắng thuyết phục bà ngoại sang Mĩ ở, gần đây ông cụ hàng xóm của bà mới qua đời, nên bà cũng không bài xích việc qua nước ngoài sống nhiều như xưa nữa." Chuyển ra khỏi nhà Trì Diệu Hi, cô lại không thể nói chuyện này với bà ngoại, vì vậy cô không thể dọn về nhà bà, mới đầu còn muốn dọn về nhà trọ mà cô từng sống với La Trạch Hương, nhưng chủ cho thuê nhà lại cho người khác mướn mất rồi, nên trước mắt cô chỉ có thể ở khách sạn một thời gian.

"Đừng nói với mình là cậu phải về Mĩ nha."

Lệ Mộng Hằng không có trả lời, cô đem ly Spirytus uống cạn, sau đó cầm ly rượu giơ lên cao ngắm nhìn.

"Đến đây đi, không phải cậu nói muốn say một lần sao?" Sau đó lại gọi phục vụ kêu thêm một ly.

Nhìn cô ấy uống một cách sản khoái như vậy, La Trạch Hương chỉ có thể tạm thời không uống để bảo toàn thanh tỉnh.

Ai~ thật là, vốn là tâm trạng cô không tốt muốn uống say một lần, lúc đầu kếu Mộng Hằng ra là muốn có một người thanh tỉnh để đưa cô về nhà, nhưng bây giờ, cô ấy lại dùng Spirytus để tự chuốc say mình, làm cho cô muốn uống cũng không uống được.

Thời gian trôi qua từng phút, rượu trong cơ thể cũng từ từ lên mem, Lệ Mộng Hằng bắt đầu nói năng lộn xộn.

"....Này, Trạch Hương, mình á, thật ra mình không cam lòng, cảm giác giống như.....tấm huyết của mình đều như nước chảy mây trôi, mà Trì Diệu Hi là một người vô tình!"

"Không cam lòng liền đoạt lại đi." La Trạch Hương uống một ngụm nước lạnh. Ách! Cô đến đây chính là vì muốn uống một thứ gì đó nặng một chút, đến loại địa phương này mà còn phải uống nước lạnh thật là buồn bực!

"Mình cũng muốn á", Cô nở nụ cười ngây thơ nhìn bạn tốt.

"Mình mình coi rất nhiều phim tình cảm, phim thần tượng đó, có nhiều phim còn có những người vợ giống mình để tham khảo nữa nha, nào là "Vợ cả phản kích", "Thê tử hấp dẫn", "Lão bà trở lại".... Mình cũng muốn đem Trì Diệu Hi giành lại lắm chứ, giành lại xong mình liền đem anh ta bá vương ngạnh thượng cung, thống khoái, nhất định là rất sung sướng á, ha ha ...." Cô bắt đầu không thể suy nghĩ, trong lòng nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.

"Vậy tại sao cậu không hành động đi?"

"Trì Diệu Hi đẹp trai như vậy! Tương đối giống mấy vai nam chính trong phim nha."

"Ai?" Có ý gì vậy? La Trạch Hương có chút sững sờ.

"Bối cảnh trong phim, thường là khi nhân vật nam phản diện phản bội nữ chính, nói chung thì mấy nhân vật nam phụ đó thường rất xấu xí, mà trong lúc đang muốn báo thù thì nữ nhân vật chính sẽ bất ngờ gặp một anh chàng đẹp trai, hơn nữa anh chàng này sẽ là nhân vật nam chính!"

Lệ Mộng Hằng say đến mức thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cứ như vầy thế nào lát nữa cũng sẽ xảy ra vấn đề. Nếu nhìn theo một góc độ khác, có thể nhìn ra Lệ Mộng Hằng thật ra cũng rất khát vọng được yêu thương phải không? Cô vẫn muốn có một người đàn ông yêu thương và che chở bản thân mình.

Không nghĩ đến một cô gái xinh đẹp thế này, mà khát vọng về tình yêu lại đơn giản quá.

Qua nửa tiếng, lại qua một tiếng...... Sau khi uống một ly rượu thì La Trạch Hương chỉ dám uống cà phê đen mà thôi, bởi vì so với tâm tình không tốt của cô thì cô gái vừa mới ly hôn ngồi bên cạnh này quan trọng hơn nhiều, bình thường nhìn không khéo, lưu loát lạnh nhạt như thế mà bây giờ mới uống một chút rượu đã lộ ra "dáng vẻ ngây thơ ngớ ngẩn" như vậy, cô ấy nói chuyện cũng bắt đầu hàm hồ từ này dính với từ kia, chậc chậc.....

Thời gian cũng không còn sớm, đã sắp hơn mười một giờ rưỡi rồi thế này thì phải mau chóng về nhà mới là thượng sách, bằng không.... Bình thường đè nén nhiều như vậy, một khi đã say đến không biết gì nữa thì sẽ mất khống chế, vô luận cái gì nên nói, không nên nói, phù hợp hay không phù hợp thì cô ấy chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà nói hết ra mất!

Trước kia Mộng Hằng từng có bị như vậy sao? Trước mắt vẫn không có nha. Lúc trước sau khi hai người trở thành bạn cùng phòng, cô cũng chưa từng thấy cô ấy uống say bao giờ. Cho dù có rất nhiều lý do để phóng túng bản thân, nhưng Mộng Hằng vẫn rất kiềm chế, cho nên cô luôn cho rằng cô ấy là một người rất lý trí. Nhưng Mộng Hằng lại nói là do ngày xưa có một chuyện rất mất mặt , cho nên về sau cô cũng không dám uống rượu một cách không kiềm chế nữa.

Cô ấy từng nói rằng, khi mặt cô có chút hồng, mặt cứ cười cười thì nên đem cô ấy về nhà được rồi, còn lúc cô vừa cười vừa bắt đầu nói linh tinh thì phải bắt đem cô ấy về nhà ngay lập tức.....

Nếu không, thì sẽ có chuyện gì xảy ra sao?

"Trạch, Trạch Hương....." Sau khi im lặng thật lâu Lệ Mộng Hằng đột nhiên lại mở miệng nói.

"Cái gì?"

"Trạch,Trạch Hương, câu sau khi tắm xong, thường không mặc đồ, chỉ mặc một cái áo sơmi, còn không chịu mặc áo lót nữa, mình nhìn thấy thật là xấu hổ nha...."

La Trạch Hương lập tức bưng miệng của cô ấy lại, khuông mặc ngại ngùng mà đỏ cả lên. Đáng chết, thì ra là như vậy!

Mộng Hằng có nói sau khi cô ấy say, thì sẽ nghĩ gì nói đó, hoàn toàn không quan tâm ở đó là đâu liền đem những chuyện xấu hổ của người khác ra nói, giống như nhà nào có người lén ăn vụng mà không lau miệng, nhà nào có vợ phát hiện chồng mình đi ăn vụng, nhà nào có người chuyên gia đánh rắm không tiếng động..... Những thứ này nghe nói đều là những lời "Rượu vào lời ra" của cô ấy.

Đáng sợ nhất chính là Mộng Hằng là người bình hay ghi chép, cô ấy thường dùng ánh mắt để quan sát mọi thứ và còn có trí nhớ rất tốt, rốt cuộc cô ấy đã thấy được cái gì, nghe qua cái gì, biết cái gì không ai biết được, vì vậy đây mới chính là điều làm cho người ta sợ hãi đó, dù sao năm nay có rất nhiều người không giữ mồm giữ miệng đi lung tung nói chuyện bí mật của người khác.

Phải lập tức đem cô ấy về mới được! Nếu không không biết cô ấy có biết cô có những "Sở thích đặc biệt" không nữa, nếu để lộ ra, cô thật sự sợ bản thân mình sẽ đem cô ấy đi diệt khẩu.

"Đi! Đứng lên! Cậu đứng lên cho mình!"

"Trạch Hương à, không phải là hưng, hưng phấn mới có thể kịch liệt như vậy sao? Cho nên bốn mùa trong năm cậu cũng rất hưng phấn sao?"

Á aaaaaaaaaaaa cô thật là muốn hét lên! Thật muốn đem miệng cô ấy vá lại! Vị tiểu thư này là vì đang ở bên cạnh cô, cho nên mới muốn đem những chuyện xấu của La Trạch Hương cô nói hết ra sao? Vậy thì chuyển người đi, cô thật muốn biết cô ấy có thể làm cho người khác cũng run rẩy như vầy không!

"Đi đâu chứ? Cậu muốn đưa mình đi đâu?"

"Về nhà!" La Trạch Hương vừa lôi cô đi, còn phải đề phòng không cho cô mở miệng, đúng là rất cực khổ.

Vội vã đi thanh toán tiền, ra khỏi quầy rượu, lúc lên taxi La Trạch Hương mới nghĩ đến một vấn đề, nhà cô hôm nay có một vị khách không mời mà đến, cô mà dẫn cô ấy về nhà mình không phải chọc vào vết thương của người ta sao? Dĩ nhiên không được, nếu làm như thế thât thì sao này cô không cần làm người nữa luôn mất.

Mộng Hằng vừa mới ly hôn với Trì Diệu Hi, hơn nữa tới giờ thì cô ấy vẫn là thư ký của anh ta, theo lý thuyết mà nói thì đồ của cô ấy vẫn ở nhà Trì Diệu Hi mà đúng không? Bởi vì chuyện của bà ngoại cô ấy nên chắc sẽ không dọn đi nhanh như vậy mà. À... Vẫn là đem cô ấy về nhà của Trì Diệu Hi thôi.

Taxi ngừng lại trước chỗ ở của Trì Diệu Hi, La Trạch Hương đang đỡ cô xuống xe, thì nhìn thấy có một chiếc xe cao cấp cũng ngừng lại, có người đẩy cửa xe bước xuống.

Theo bản năng, La Trạch Hương mỉm cười. Thật đúng lúc, đúng là ông trời cũng giúp mình mà!

Người đang đứng đó, vừa khéo lại là chồng trước của cô gái đang say không biết trời đất này, Trì Diệu Hi!

"....Mình không có say mà! Còn, còn có thể uống tiếp đó!" Lệ Mộng Hằng người mềm oặt dựa vào lưng Trì Diệu Hi nói linh tinh. Cô dường như là dán vào mặt anh mà nói chuyện, mùi rượu nồng nặc làm người khác muốn ngất xỉu.

Quả nhiên, những người say thường không chịu thừa nhận là mình say, những người mà nói bản thân mình say, không thể uống được nữa mới là những người có thực lực. Trì Diệu Hi cảm thán trong lòng.

Lúc nãy có nghe La Trạch Hương nói Lệ Mộng Hằng uống không ít ly Spirytus!

Loại rượu đó có độ cồn rất cao, cô gái này bộ muốn chết sao? Hơn nữa hôm nay cũng không phải là chủ nhật, ngày mai cô còn phải đi làm nha, rốt cuộc thì cô ấy đang làm cái gì chứ.

Hơn nữa chắc là, La Trạch Hương mới chỉ nghe nói bọn họ ly hôn, mà vẫn chưa biệt Mộng Hằng đã chuyển ra khỏi nơi này, nếu không cô ấy cũng sẽ không đưa Mộng Hằng về đây rồi.

Anh cũng không phải đối với thái độ thay đổi lật lọng của Lệ Mộng Hằng tức giận, không phải chính anh cũng ký tên ly hôn sao? Theo lý mà nói, anh có thể từ chối chăm sóc cho Mộng Hằng, đem cô giao cho bạn tốt, anh cũng có thể yên tâm không cần lo lắng.

Nhưng trước khi anh mở miệng từ chối, anh lại đưa tay ra đỡ cô mất rồi, khi cảm nhận được nhiệt độ cùng hương thơm mơ hồ quen thuộc trên người cô, anh đã đem cô cõng trên lưng mình.

Bọn họ kết hôn cũng gần một năm, khoảng cách gần gũi không đề phòng lẫn nhau như vầy hình như vẫn là lần đầu tiên thì phải, không biết anh rốt cuộc là nên tức giận hay là phải bất đắc dĩ đây?

Trong lòng Lệ Mộng Hằng đang suy nghĩ cái gì thì anh không biết, nhưng là, ngay khi anh ký tên vào tờ giấy kết hôn kia anh liền biết bản thân mình phải có trách nhiệm với đoạn hôn nhân này. Tình yêu cũng là một phần quan trọng trong hôn nhân, nhưng đó cũng là thiếu sót của anh, anh sẽ cố gắng, mặc dù cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa một năm này anh thực sự vô cùng bận rộn, cả chuyện công lẫn chuyện tư cứ ùn ùn nối tiếp nhau làm cho anh có chút lực bất tòng tâm.

Trước khi cưới anh cảm thấy vị trí của Lệ Mộng Hằng rất đơn giản, cô là trợ thủ đắc lực mà anh không thể thiếu; nhưng sau khi kết hôn anh dĩ nhiên biết vị trí của cô phải thay đổi, cô không chỉ là thư ký của anh, mà còn là một người vợ, bất quá trong công việc hai người có thể phối hợp làm việc với nhau rất tốt, nhưng khi chung sống cùng nhau thì không có cách nào tự nhiên như khi đi làm được.

Đó là do hai người không có tình cảm với nhau trước mà vội kết hôn sao? Anh thật sự không biết là Lệ Mộng Hằng đang suy nghĩ cái gì, chính là vì không biết, nên anh chỉ có thể bắt đầu tìm hiểu từ những thứ mà cô thích thôi, cứ từ từ tìm hiểu từng thứ một.

Có lúc xem phim trên ti vi, nam phụ bị nữ nhân vật chính bắt gian tại giường liền nói lời thoại: "Anh chỉ yêu có một mình em, trong lòng chỉ có một mình em, đây là sự thật! Không có tình yêu thì căn bản là không có gì!"

Lúc ấy Lệ Mộng Hằng chỉ cau mày nói một câu, "Thật ghê tởm!"

Theo anh đoán có lẽ ý cô là khi hai người yêu nhau mới có thể đi tới bước kia, dĩ nhiên, ở tình huống mà hai bên không có tình cảm với nhau mà chỉ cần thỏa mãn thể xác thì anh cũng chẳng cần. Nhưng là phải như thế nào mới gọi là thích? Phải thích bao nhiêu mới đủ gọi là yêu?

Anh cũng không phải là chán ghét Lệ Mộng Hằng, mà không ghét như vậy có nghĩa là thích sao? Hình như cũng không phải, như vậy còn cô thì sao? Theo như cô nói "Để ý" đại khái có lẽ cũng chỉ nhiều tình cảm hơn anh một chút thôi phải không?

Cuộc hôn nhân của bọn họ thật sự thì không có những nhân tố bên trong giống như những cuộc hôn nhân bình thường khác, ngược lại những nhân tố từ bên ngoài tác động lại chiếm đa số hơn. Nên sau khi kết hôn liền dựa theo tư tưởng của Lệ Mộng Hằng, vậy nên hai người cần phải cố gắng rất nhiều thì mới có thể nghĩ đến việc hoan ái. Sau khi biết rằng cô không thích hai người quá thân mật khi chưa đủ yêu nhau, mà anh lại không muốn bị cô ghét, nên tự nhiên cũng không chủ động làm cái gì.

Sau này đúng như anh đoán, bọn họ cùng nằm trên một cái giường, cùng đắp một cái chăn bông, nhưng không làm chuyện gì như vậy mà cô cũng chẳng để ý. Anh cũng có chú ý, mấy ngày đầu, anh về phòng hơi trễ, lúc anh lên giường thì thấy cô không được tự nhiên lắm.

Chắc là cô sợ phải không? Sợ anh sẽ mạnh mẽ mà sử dụng quyền lợi làm chồng của mình, sau anh lại nhớ đến lúc trao đổi lời hẹn ước trong hôn lễ cô đã sợ đến mức nói chuyện lắp bắp.

Cho dù hai người là vợ chồng, nhưng chuyện đó nếu miễn cưỡng quá cũng không còn thú vị nữa.

Hôn sự này là do cô chủ động cầu hôn, anh cảm thấy đã thiếu cô rất nhiều, nên sau khi cưới anh cũng không muốn cô phải giả bộ bằng mặt không bằng lòng trong chuyện này.

Nếu như yêu thích là do tích lũy mà có, thì anh sẽ không ngại mà chờ đợi, chẳng qua là anh không nghĩ đến, hai người ở chung cũng không rút ngắn được khoảng cánh trước khi cưới, mà hình thức chung sống của hai vợ chồng bọn họ dù là ở công ty hay ở nhà cũng giống như đang diễn trò cho người khác xem mà thôi.

Về sau rất nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, vì chuyện kinh doanh mà anh cũng ít có thời gian để lo nghĩ về chuyện tình cảm hơn, mà lúc gặp lại La Vịnh Ân, anh từng muốn lấy chuyện này để dò xét thái độ của Mộng Hằng, nhưng mà lại chẳng thấy hiệu quả chút nào, cô hình như tuyệt không để ý. Anh lại tiếp tục dùng La Vịnh Ân để dò xét vợ mình nhiều hơn, đến mức cả anh cũng cảm thấy bản thân mình thật hèn hạ, mặc dù La Vịnh Ân nói cô không quan tâm.

Rốt cuộc cô ấy không đem chuyện La Vịnh Ân để trong lòng, hay là cô rất tự tin với bản thân mình, hay là..... Người chồng như anh bất cứ lúc nào cô cũng có thể dâng hai tay cho người khác?

Thái độ lạnh nhạt đối với "Tình địch" của Lệ Mộng Hằng làm cho anh không khỏi nghĩ đến khía cạnh ấy, hơn nữa thành thật mà nói, trước khi cưới Lệ Mộng Hằng tin tưởng Tằng Đức Huân như vậy vẫn là một cái gai trong lòng anh.

Mà quan hệ của anh và Lệ Mộng Hằng đóng băng như vậy cũng là sau khi anh phát hiện, lần đó chi nhánh miền trung có chút vấn đề, mẹ gọi điện thoại cho anh, kết quả người nhận là La Vịnh Ân, cô nói anh bỏ quên điện thoại đi động.

Sau đó mẹ gọi điện thoại cho tài xế muốn anh nghe máy, liền hỏi tại sao điện thoại của anh lại ở trong tay của La Vịnh Ân? Người không biết sẽ nói lung tung! Tóm lại bà gọi điện thoại đến báo cho anh biết bà ngoại của Mộng Hằng nằm viện.

Sau đó anh liền gọi điện cho Lệ Mộng Hằng nhưng cô không có bắt máy, nên xử lý xong mọi chuyện ở chi nhánh trung bộ anh liền vội vàng chạy trở về bắc bộ đến bệnh viện, kết quả anh thấy được cái gì chứ? Thấy được cô đang ôm Tằng Đức Huân.

Trong tình huống ấy anh có thể làm gì chứ, đi lên đánh Tằng Đức Huân một trận sao? Sau đó thì sao, để cho mọi chuyện phức tạp hơn à? Huống chi khi đánh nhau, Lệ Mộng Hằng sẽ bảo vệ ai chứ? Anh sợ! Anh sợ bản thân mình biết được kết quả, cho nên anh chỉ có thể tức giận xoay người rời đi.

Sau khi lên xe anh không ngừng nghĩ đến chuyện của Lệ Mộng Hằng và Tằng Đức Huân.

Tại sao khi bà ngoại bệnh, người mà cô liên lạc không phải là anh mà lại là Tằng Đức Huân? Anh đã hỏi La Vịnh Ân, cô ấy nói bản thân chỉ nhận được điện thoại của mẹ anh chứ không thấy Lệ Mộng Hằng gọi điện tới.

Anh không tin nghĩ cô ngủ quên không nhận được, muốn cô nhớ kỹ lại, kết quả cô ấy nói như đinh đóng cột là không có.

Nói cách khác, hôm đó Lệ Mộng Hằng cũng không có gọi điện thoại tìm anh!

Người mà cô nghĩ đến đầu tiên khi đang cần giúp đỡ, chính là người mà bình thường cô tin tưởng nhất, muốn dựa dẫm nhất, cũng là người phù hợp nhất để an ủi tâm trạng cô lúc không vui..... Sau đó anh lại liên hệ đến việc lúc trước cần người chụp hình cưới, người đầu tiên cô nghĩ đến cũng là Tằng Đức Huân.

Người đàn ông kia quan trọng đến vậy sao?

Lúc Lệ Mộng Hằng nói đến chuyện ly hôn, anh thật sự rất kinh ngạc, tức giận ngoài ra còn rất bất mãn. Thì ra đối với cô mà nói, cuộc hôn nhân của bọn họ chẳng qua chỉ là do nhu cầu của hai bên, không có nửa điểm liên quan đến tình cảm, vậy anh đi xác nhận lại những chuyện đó thì còn có ý nghĩ gì nữa. Anh không những tức giận, mà còn cảm thấy giống như bản thân mình bị lừa gạt.

Lúc cầm đơn xin ly hôn trên tay, anh phải kiềm chế lắm mới không xé nát nó. Cô gái này lấy từ "Để ý" để dụ anh mắc câu, sau khi anh ngoan ngoãn ăn mồi mới phát hiện ra đây chẳng qua chỉ là ngụy trang.

Anh tức giận vốn muốn: dù sao anh không ký thì cô làm được gì chứ? Nhưng khi thấy cô té xỉu ngay trước mặt anh, mà lúc tỉnh lại cô nói cô chỉ muốn vui vẻ..... Nhìn khuôn mặt cô càng ngày càng gầy, đôi mắt thâm quầng, cũng càng ngày càng ít cười, thì anh biết mình thua, thua vì anh thích cô.

Thì ra Trì Diệu Hi anh cũng có thời điểm không làm gì liền nhận thua, thật không nói được gì! Trì Diệu Hi Cõng Lệ Mộng Hằng vào nhà, sau đó lại cõng cô vào phòng ngủ, để cô nằm lên giường lớn.

Gian phòng này đã không còn món đồ nào của cô, đồ đạc chỉ còn lại có cái khăn lông cùng với áo choàng tắm, trên bàn trang điểm cũng mất đi mấy thứ bình bình lọ lọ, trong phòng tắm thì ít đi một cái ly, bàn chải đánh răng cũng chỉ còn lại cái của anh mà thôi...... Những thứ bình thường đặt ở đây anh cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ đột nhiên để ý đến những thứ vốn tồn tại ở đây đã biến mất hết, những đã không kịp nữa rồi.

Chẳng lẽ anh cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh "Mất đi mới biết quý trọng" sao?

Anh dem khăn lông nhúng vào nước nóng để giúp Lệ Mộng Hằng lau, cũng không có phát hiện người nằm trên giường đang cố gắng muốn nhìn rõ anh là ai.

Cô xem nửa ngày chỉ thấy ngoại trừ bóng dáng vẫn là bóng dáng, người đứng trước mặt vặn vẹo quá nghiêm trọng, đang nằm cô độ nhiên bật người ngồi thẳng dậy.

"Trạch, Trạch Hương.... Uống tiếp! Chúng ta uống tiếp đi!"

Uống đến mức người trước mặt là ai cũng không nhận ra được mà còn muốn uông nữa!

"Tôi là Trì Diệu Hi, không phải Trạch Hương. Cô mau ngủ đi, cũng không còn sớm nữa!" Anh muốn đẩy cô nằm xuống, cô lại kiên trì không muốn, kết quả cuối cùng là cô giống như một con gấu ôm chặc lấy anh!

Lệ Mộng Hằng nhiệt tình ôm như vậy, làm cho Trì Diệu Hi không biết nên khóc hay nên cười.

Anh thở dài, nói: "Cô say rồi, đừng uống nữa."

Tiếng nói này..... Rất quen thuộc.

Lệ Mộng Hằng mất một lúc mới mở miệng, "Trì, Diệu, Hi? Trì Diệu Hi? Trì Diệu Hi?....." Đầu của cô không có cách nào có thể vận chuyển một cách bình thường, bị rượu xâm chiếm làm cô chỉ có thể nhớ là cái lên này rất quen cũng rất xa lạ.

Ngay cả tên anh cũng quên rồi sao? Quên cũng nhanh thật! Trì Diệu Hi cau mày, thừa dịp cô gái đang say thần trí có chút mơ hồ liên cắn răng nghiến lợi tự giễu nói: "Trì Diệu Hi, người đàn ông mà cô thích nhất đây!"

Đáng chết! Cô rốt cuộc là trong lòng không có anh, hay là thật sự say đến mức không nhớ được anh đây?

".....Nhất, thích nhất?" Lệ Mộng Hằng buông lỏng tay ra, đầu óc choáng váng nằm lại trên giường.

Trì Diệu Hi có chút lúng túng, khó có lúc tự mình nâng cao giá trị bản thân, vậy mà lại lập tức trở thành một lời nói dối sao?

Ai ngờ Lệ Mộng Hằng chợt lẩm bẩm mở miệng, "....Anh ta không uống cà phê có vị chua, Sữa tươi thì chỉ uống sữa của động vật hơn nữa còn là loại có chất lượng tốt nhất; ăn dưa hấu thì chỉ ăn quả có ruột vàng, ruột đỏ thì không ăn; trứng chần nước sối thì chỉ ăn sáu phần chính, lòng trắng trứng phải chín đúng độ.... Chậc chậc chậc, thói quen của tên đàn ông này, tôi phải mất rất nhiều tâm tư mới nhớ được hết đó. Đúng rồi, gần đây tôi còn phát hiện thì ra anh ta cũng giống như mấy tên đàn ông khác đều là một dạng "Ngực nô" !"

"Hung nô?" Là chỉ người có tính xâm lượt mạnh, có cá tính nhanh nhẹn lại dũng mãnh sao? Kính nhờ, trước mặt cô anh cũng không có cơ hội thể hiện mấy mặt này nha!

"Là do chín mươi chính phần trăm là ngực nô, cho nên đối với bộ ngực của con gái mới có thể càng lớn càng thích nha, sdvkjbwGB...." Cô gái say khướt nói không ngừng còn khoa tay múa chân lung tung.

Trì Diệu Hi nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, thầm nghĩ: ho khan.... Thì ra từ "Ngực nô" trong miệng cô cùng với từ "Hung nô" anh nghĩ là không giống nhau, đàn ông thích phụ nữ có bộ ngực to gọi là "Ngực nô" sao? Anh thụ giáo!

"Mấy người "Ngực nô" ngày càng nhiều, thì chúng tôi loại tiểu A, Tiểu B "Nữ Chân" cũng sẽ rất nhanh bị tiêu diệt nha~"

Nữ Chân không phải là do Hung Nô diệt mới tốt sao? Một cái ở tời Tần Hán, một cái ước chừng là ở thời nhà Tống, hai triều đại cách xa nhau đâu chỉ có mấy trăm năm, Hung Nô muốn tiêu diệt Nữ Chân, Trì phi chuyển kiếp đi.

Loại chuyện kỳ cục này nếu không phải tâm trạng anh đang không tốt, thì chắc chắn là đã cười phá lên rồi.

Không đúng, tại sao Nữ Chân còn có tiểu A, tiểu B đây? Nhưng nghĩ một lát, Trì Diệu Hi cũng hiểu được, anh đưa mắt nhìn Lệ Mộng Hằng, cô không nói anh cũng không chú ý, cô vừa nói anh liền trực giác nhìn sang ngực của cô.

Tiểu A, tiểu B sao? Nhưng nhìn cô.... Chậc, anh đang nghĩ cái gì vậy?

"Trì Diệu Hi nha, anh ta là một người "Ngực nô" tiêu chuẩn đó!"

Trì Diệu Hi nhìn cô một cái, anh cũng không phải dạng người chỉ nhìn bề ngoài thích số lượng mà không nhìn đến chất lượng như vậy nha!

La Vịnh Ân ít nhất cũng có cup E đi! Đàn ông nha, ai cũng giống nhau, trong công ty có không biết bao nhiêu người mơ tưởng tới cặp ngực của cô ta. Còn ở sau lưng gọi nữ thần này nữ thần kia nữa chứ! Không có chuyện gì làm còn lôi tôi vào so sánh, nói cái gì là của tôi như quả quýt không bằng của người ta cả một quả núi, nếu hắn ta là Trì Diệu Hi, dĩ nhiên sẽ chọn La Vịnh Ân nữa chứ! Bộ Trì Diệu Hi là dân chạy nạn sao? Còn là người thèm khát nữa chứ!" Lệ Mộng Hằng phụng phịu nói.

Cô nói ra những lời này rốt cuộc là để phát tiết những bực bội của mình đối với La Vịnh Ân, hay là do ghen đây?

Cô uống say, cho nên đem không ít những lời vẫn giấu trong lòng nói ra, phát tiết xong thì thanh âm của cô chợt nhẹ đi.

"Thiệt là, nói đến người kia, cũng không quan hệ! thật đúng là ghét của nào trời trao của ấy, lúc trước bị phân công đến làm thư ký bên cạnh anh ta tôi từng nghĩ, loại đang ông này chắc chỉ có cô gái nào kiếp trước nghiệp chướng nặng nề quá mới bị gả cho. Kết quả, không nghĩ tới tôi chính là cô gái có kiếp trước nghiệp chướng nặng nề đó, nghiệp chướng hơn nữa là lúc kết hôn tôi còn rất vui vẻ nữa chứ."

"Vui vẻ?" Cô không phải là muốn vui vẻ nên mới đòi ly hôn với anh sao?

"Cô rốt cuộc......"

"Học trưởng từng nói, con gái nhất định phải vì hạnh phúc của bản thân mới có thể đi vào con đường hôn nhân. Hạnh phúc? Cũng không phải thứ muốn có là có được..."

Học trưởng? Tằng Đức Huân! Lúc này nhắc đến hắn là gì?

Lệ Mộng Hằng nhìn bóng người đang đưa qua đưa lại trước mặt mình, người này giống, hình như rất giống Trì Diệu Hi nha! Nếu như bọn họ không có kết hôn, vậy cũng sẽ không ly hôn, mà cô cũng không phải đau khổ như bây giờ...... Tiệc tất niên hai năm trước, cô vẫn nhớ rõ, mà Trì Diệu Hi có lẽ đã quên mất cái cam kết đó rồi.

Lúc hai người móc nghéo cô rất vui, thật đó!

"Một năm sau nếu như cả hai chúng ta vẫn chưa có đối tượng kết hôn, thì liền kết hôn với nhau.....Anh biết không? Lời nói khi đó, tôi vẫn nhớ rất rõ, vẫn nhớ!"

Trì Diệu Hi ngẩng đầu lên nhìn cô, cô đã nói lời này với ai chứ? Tằng Đức Huân sao? Cơn giận không biết từ đâu dâng lên.

"Cô nói rõ cho tôi, đây là ý gì?"

"Đau đầu quá.... Trần nhà sao lại xoay vòng vòng vậy, muốn ói quá......"

Trì Diệu Hi vội đỡ cô đi về hướng phòng tắm, nhưng không kịp vào phòng tắm thì cô đã ói ra, anh đỡ cô nên dĩ nhiên cũng không cách nào thoát được!

Trì Diệu Hi lo cho Lệ Mộng Hằng xong, đem cô trở lại giường, sau đó tự mình mới đến phòng tắm tắm rửa cho sạch, đợi đến khi anh sạch sẽ trở lại giường thì trời cũng sắp sáng rồi.

Nguyên tưởng rằng một đêm này sẽ cứ như vậy mà trôi qua, nhưng thế sự khó lường nha......
Bình Luận (0)
Comment