Bà Xã Ngoan, Anh Thương Nào!

Chương 37

"Dương, em, muốn xuất viện"
Cô nói, có chút hoảng loạn cùng mơ hồ
"Tiểu Sảng, đừng trốn tránh, bà nội nói nhớ em, muốn gặp em, nhớ đến nổi bệnh cũng trở nặng. Mẹ cũng nhớ em, mẹ nói bà không nên đẩy em, rất lo lắng cho sức khoẻ cùng vết thương của em. Còn ba, ông đã tìm kiếm khắp nơi, mấy năm rồi, em cũng nên trở về nhà rồi. Trở về với thân phận cùng con người thật của mình."
Dương Dương chân thành khuyên
Cô không phải không muốn về, rất muốn là chuyện khác, nhưng lại sợ với đối mặt với cảm giác mất mát đó, sợ phải đối mặt với ánh mắt giận dữ của mẹ, cùng sự thất vọng của bà!!!!
"Em........"
"Con làm sao hả?"
Giọng nói này......là ba Dương
Cùng lúc đó cửa phòng được đẩy vào
"Ba, không phải nói là tối mới đến sao?"
Dương Dương có chút ngạc nhiên
"Không phải là sợ đứa nhỏ ngỗ nghịch này chạy mất sao? Thật không hiểu chuyện! Lại bỏ nhà đi lâu như vậy!!! Còn không biết cả nhà lo lắng cho con tới mức nào sao?"
Ba Dương hướng cô, cao giọng mắng
"Này, im, im ngay, anh đang nói cái gì thế hả? Vừa tìm được còn bé lại muốn làm nó bỏ đi nữa sao?"
Mẹ Dương tức giận trừng ông
Ai lại không biết bà yêu thương đứa con gái này chứ! Đôi khi còn hơn cả con do bà sinh, lần đó là vì quá sốt ruột, không ngờ đứa ngốc này lại bỏ đi biền biệt suốt mấy năm ròng, hại bà lo lắng gần chết.

Bình Luận (0)
Comment