Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 131

Người như vậy có chút tiền đồ sao? Tiêm một mũi mà cũng khóc nửa ngày?

Tô Thiển răng môi đều phát run: "Cút ngay, bà đây không tiêm..."

Muốn cho cô ngoan ngoãn nằm đó tiêm, thì dứt khoát để cô chết đi thì tốt hơn.

"An Thần, đồ khốn kiếp, bà đây không tiêm, gọi bọn họ đi ngay cho tôi!".

Cô biết, chỉ có An Thần mới có thể bảo bọn họ dừng lại. Tên ghê tởm, a..a..a, cô muốn giết người!!!

"Đây là cô tự tìm lấy! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, còn đứng ngây đó làm gì, động thủ!".

An Thần cảm thấy, anh đối với người phụ nữ này quá mức nhân từ cùng mềm lòng, ở đáy lòng cô đã mất đi tôn nghiêm, không cho cô một chút sắc mặt, cô sẽ cho là anh sẽ luôn luôn cưng chiều cô, để cho cô tùy ý!

A —

"An Thần, khốn kiếp, bà đây chán ghét ngươi, các ngươi chờ lão nương —".

Tiếng thét chói tai, xuyên qua tầng tầng gian phòng, ở trên không trung tức giận càng truyền đi càng xa, càng xa —

Khóe mắt Tô Thiển có một tầng hơi nước trong suốt, lông mi trong nháy mắt ướt át, còn đang không ngừng khóc thút thít, bộ dáng kia, xem ra là đang chịu nhiều uỷ khuất.

An Thần đột nhiên lại cảm thấy, mình giống như một Đại Ác Ma, chuyên môn khi dễ một người phụ nữ của Đại Ác Ma.

Nhìn bộ dáng đáng thương của cô đem chính mình chôn thật sâu vào trong chăn, An Thần trong lòng mềm thành một mảnh, rất muốn rất muốn xông tới ôm lấy cô, dụ dỗ cô, hôn cô, giày xéo cô.

Thở ra một hơi, nhìn đi chỗ khác, đành đè xuống xúc động nhân từ trong lòng, lần nữa làm mặt lạnh!

"Cô cứ như vậy có chút tiền đồ không? Tiêm một chút cũng khóc nửa ngày trời? Cái con người không sợ trời không sợ đất Tô Thiển đi nơi nào? Cho cô ba giây đồng hồ, đem cái đầu ra khỏi chăn cho tôi!!!".

Lông mày nhíu chặt, hướng cô phát giận!

Tô Thiển mặc dù không muốn nghe lời của anh, nhưng chân chính nghe được âm thanh nổi giận của anh, cắn chặt đôi môi còn đang sợ hãi, dần dần tâm cũng bắt đầu bình tĩnh lại.

An Thần trời sinh liền có một loại khí chất đế vương, tùy tiện nói một câu cũng mang theo vô số uy lực, Tô Thiển ở bên cạnh anh cả ngày đều cảm thấy run rẩy, hoàn toàn không có thấy loại khí chất lạnh đạm như xưa.

Cô cảm thấy, mình là càng ngày càng sợ anh, ở bên cạnh anh, chỉ có thuận theo anh,cô hoàn toàn không có quyền chủ động, liền cả tư tưởng đều không thể có!

Tầm mắt rủ thấp xuống, từ từ kéo chăn xuống, trong mắt nhìn về phía An Thần đầy u oán.

Tầm mắt rủ thấp xuống, từ từ kéo chăn xuống, mắt nhìn về phía An Thần đầy u oán.

An Thần khẽ nhướng mày, khóe miệng cuối cùng cũng kéo lên, chỉ là một trong nháy mắt, Tô Thiển không chú ý tới.

An Thần đi tới bên giường, kéo chăn ra, ôm cô lên, làm liền một mạch ra khỏi phòng.

Trên bàn ăn, An Thần đem các món ăn mặn chay phối hợp đều đặt trước mặt Tô Thiển.

Cau mày nhìn cô đều đem các món thịt bỏ vào trong chén,còn rau dưa trực tiếp bỏ qua một bên không nhìn.

"Tô Thiển, ăn rau!!!".

Anh rốt cuộc không nhìn nổi nữa, thanh âm lãnh đạm vang lên.

Ăn hết thịt lại không ăn rau dưa, như vậy thân thể sao chịu được!

Tô Thiển trên tay đang kẹp một miếng thịt hung hăng run lên, nhìn miếng thịt càng nhìn càng đáng yêu, rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt lẫm liệt của An Thần, sau đó ngoan ngoãn để miếng thịt xuống, rất không tình nguyện gắp một chút rau cải.

An Thần nhìn chằm chằm cô cầm hai chiếc đũa ăn rau cải, lúc này đôi mắt mới thoáng chút hòa dịu, chính mình bắt đầu ăn.

Người phụ nữ chết bầm này, mỗi ngày đều muốn đem tim của anh giày vò đến chết mới bỏ qua đúng không!

"Về sau, không có sự cho phép của tôi, không cho bước ra tòa trang viên này một bước, nửa bước cũng không được!".

Hồi lâu, anh ngẩng đầu lên ban một đạo mệnh lệnh như vậy.

Tô Thiển trong bụng trầm xuống, anh đây là muốn nhốt mình!

"Tôi biết rõ, làm một tình nhân, sẽ phải có bộ dạnh của tình nhân, đem anh phục vụ thư thái, hài lòng, tôi mới có thể có tự do!".

Khóe môi châm chọc nâng lên, trong đầu cũng đang tự hỏi như thế nào mới có thể làm cho An Thần nhanh một chút thả mình.

Chỉ muốn đem anh phục vụ, theo tinh lực của anh, mình còn chưa có lấy được tự do, cũng đã bị anh giày vò đến chết đi.

Cô cảm thấy, thay vì phục vụ anh hài lòng, chẳng bằng để cho anh mau sớm chán ghét mình.

Anh không phải nói thích của mình cùng người khác bất đồng a, sao cô không học tập những người phụ nữ khác, dứt khoát đối với anh muốn gì được đó, có ứng tức phải cầu.

Đại khái chỉ có như vậy, cô mới có thể sống đi ra tòa diện tích 3000 mẫu trang viên.

An Thần nguyên bản là ánh mắt lạnh như băng vào thời khắc này càng thêm lộ ra vẻ nồng đậm tức giận, chiếc đũa nắm chặt biểu hiện rõ sức lực bởi vì trong lòng kia lửa giận đã từ từ sâu hơn.

Tình nhân! Tình nhân Đáng chết!

Rất tốt, tốt vô cùng, cô còn nhớ rõ.

"Như vậy, từ giờ trở đi, cô thực hiện nghĩa vụ của tình nhân đi, đem tôi phục vụ thư thái, hài lòng, cô cùng bạn của cô có lẽ sẽ an toàn.".

Rốt cuộc mình trầm luân thành bộ dáng của tình nhân!

Anh đột nhiên cảm thấy thật bi ai, anh đường đường đứng đầu Ám Dạ, cư nhiên chỉ có thể dựa vào bạn bè, người thân của cô mới giam cầm được cô ở bên cạnh mình.

Nhưng là, thế nhưng anh lại chỉ là hơi cong môi một chút, ngay cả địa vị của anh trong lòng cô có bao nhiêu hèn mọn, ấn tượng có nhiều ác liệt, anh cũng chỉ có thể lựa chọn nhốt cô.

Nếu như, không có cô, anh căn bản cũng không biết mình còn sống có ý nghĩa gì? Từ lúc mười hai tuổi, anh chính là vì cô mà sống.

Cho nên, công việc có cực khổ bao nhiêu, cũng vì cô mà sáng lập Ám Dạ, anh cơ hồ đã bỏ ra hơn phân nửa cái mạng!

Chỉ cần có cô, anh cái gì cũng có thể không cần!

Tô Thiển, em biết không? Em là cục cưng của tôi, em là bảo bối tâm cam của tôi.

Em không phải là tình nhân của tôi, càng không phải là đồ chơi của tôi, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thả em rời đi.

Đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa, em nghĩ cũng đừng nghĩ muốn rồi đi!

Tôi không hy vọng xa vời em yêu tôi cũng giống như tôi yêu em, chỉ cần một chút xíu, chỉ cần em một chút xíu yêu tôi thì tốt biết bao, như vậy tôi cũng đã rất thỏa mãn.

Dùng qua cơm, xác định Tô Thiển đã no, mới đem cô miễn cưỡng bước chậm trên bờ cát dưới trời chiều.

Anh nói, đợi cô tiêu hóa một chút, trở về phòng phục vụ anh.

Tô Thiển chậm rãi đi dạo trên bờ cát, không dám vận động, thậm chí có chút hối hận mới vừa ăn quá ít quá dễ dàng tiêu hóa.

Gian phòng kia, cô thật không dám trở về, cô đều không dám xác định, có phải hay không dựng lên tiến vào còn chưa phải là dựng lên ra ngoài.

Không đợi cô tiêu hóa xong, An Thần liền ôm cô trở về phòng.

Anh không hề buộc cô tiêm nữa, thật ra thì anh nhìn dáng vẻ cô sợ sệt trong lòng cũng đau lên từng đợt.

Giúp cô uống thuốc cảm rồi mới cho cô đi ngủ.

Tô Thiển nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm nhìn người đàn ông trong phòng tắm đang tắm rửa đến ngẩn người.

Vừa nghĩ tới bình thường mình là một tình nhân thì đặc biệt rối rắm!

Cô, Tô Thiển cư nhiên cũng không thể tránh số mạng bị một người đàn ông bao nuôi, rốt cuộc luân hãm thành bộ dạng tình nhân, thật đáng buồn!

Mí mắt đánh nhau, thế nhưng cô lại không dám ngủ, có một tên con trai đã từng nói qua, bổn phận làm tình nhân chính là phục vụ anh.

Tựa như bổn phận làm vợ trước kia, chỉ là, tính chất khác nhau mà thôi.

Một người bán thời gian, một người bán thân thể!

131.Tô Thiển, em làm vợ có thể tốt hơn so với làm tình nhân. (b)

Nhưng là, đây đối với cô mà nói, tựa hồ cũng không có gì sự khác biệt rồi.

An Thần bọc một cái khăn tắm màu trắng tinh ra ngoài, đầu tóc ướt nhẹm ở phía trên đôi mắt, đôi đồng tử giống như viên trân châu sáng lấp lánh.

Thật là càng xem càng sáng mắt, Tô Thiển khóe mắt kéo ra, thật sự không hiểu, tại sao ông trời muốn đem một người đàn ông sinh so với phụ nữ còn muốn đẹp hơn mấy phần.

Làm một người phụ nữ, cảm thấy mình có tư chất và gương mặt bình thường mà ở trước da mặt An Thần xinh đẹp rực rỡ như vậy, đặc biệt mất thể diện.

Trước sau như một rót ly rượu đỏ, ngồi ở trên ghế sa lon híp mắt con mắt thưởng thức.

Tô Thiển đôi tay nắm chăn, thời khắc liếc nhất cử nhất động của An Thần, mặc dù biết mình trốn không thoát, nhưng vẫn là sợ anh giống như sói nhào lên.

An Thần híp con mắt, nhìn chăm chú người phụ nữ của mình. Khóe miệng cuối cùng kéo đi lên.

Ly rượu đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, để xuống cái ly đi tới giường. Nụ cười mười phần nhìn cô đem chăn kéo lên mấy phần.

Nằm đè thẳng lên cô, hai tay chống đỡ hai bên gối, hôn, những nụ hôn ùn ùn rơi xuống!

Tô Thiển rất muốn trốn, rất muốn tránh, Tô Thiển trước kia chưa từng sợ dựa vào gần anh như vậy, cũng không có một lần ghét anh hôn.

Mặt Chỉ có thể ngốc ngốc, tựa như một cái tượng gỗ tinh xảo của con nít, thân thể cứng ngắc, giương đôi mắt mà nhìn nhìn chằm chằm người đàn ông hôn mình.

Cảm nhận được phía dưới mặt người phụ nữ ngây ngốc thân thể cùng vẻ mặt, hoàn toàn không có một tia phối hợp, trong nháy mắt, An Thần lửa nóng chợt chạy như bay.

Mất hứng rút đầu lưỡi, lẳng lặng quan sát người phụ nữ phía dưới!

Ngay cả là trước kia có thân phận vợ hờ, cũng không có thấy cô đối với mình hôn không có cảm giác như vậy.

Đây coi là cái gì? Như một loại cọc gỗ, không nhúc nhích mặc cho anh đòi lấy, không có một tia sắc thái tình yêu, không có một tia tình yêu lưu chuyển.

Dùng lực bóp cổ của cô, tà ác mở miệng: "Tô Thiển, cô làm vợ có thể so với làm tình nhân tốt hơn, thế nào? Cô không phải là rất thích đùa giỡn sao?"

Lời vừa nói ra, Tô Thiển tựu hoàn hồn lại, khẽ điều chỉnh mình cảm xúc một chút, chủ động leo lên cổ của anh, đem miệng nhỏ nhắn hôn đi lên.

Tô Thiển, mình chỉ có phối hợp với anh ta, lấy lòng anh ta, phục vụ anh ta, mới có thể không liên lụy bạn bè của mình.

Dùng thân thể mình mè nheo anh. Trêu chọc anh, cho đến khi anh cứng rắn như sắt, xỏ xuyên qua thân thể cô, từng phát từng phát đụng vào nơi mềm mại sâu nhất của cô, giờ cô giống như một vũng nước xụi lơ ở trong lòng anh, mặc cho anh đòi lấy.

tôi phát hiện mình càng ngày càng thích Vạn đại thần, các bạn không thu giấu cùng nhắn lại lời nói, tôi liền đem Tô Thiển đưa cho Vạn đại thần an ủi tôi mình, ừ......
Bình Luận (0)
Comment