Beta: Minh Minh
Một câu nói của Nghiêm An, Tô Thiển trong nháy mắt liền hiểu rõ tất cả,
bọn họ là muốn vậy bắt mình làm con tin, đi uy hiếp An Thần.
Thì ra là, anh ta và An Thần là có thù, không trách được khi nghe nói
cô là người phụ nữ của An Thần, anh ta trong vòng một canh giờ ngắn
ngủi mà thay đổi hoàn toàn.
Thật đáng hận!!!
"Hừ!" Doãn Phỉ Phỉ hừ lạnh: "An Thần coi người phụ nữ của mình còn quan
trong hơn mạng sống của bản thân, giết cô ta, so giết anh ta còn hiệu
quả hơn, cho dù chết, tôi cũng sẽ không để cho anh ta chết an nhàn.".
Lúc này Doãn Phỉ Phỉ thật giống như là ma quỷ, ít nhất ở trong mắt
của Tô Thiển là như vậy, lời ả nói ra khiến thân thể cô đang run rẩy
càng kịch liệt hơn.
Không nghĩ tới, sau bao nhiêu tháng, cô ta liền thay đổi đáng sợ như thế.
"Cô nhìn cái gì, còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt cô đấy." Vừa dứt lời, ả đã lấn người tới trước, một cái tát liền rơi trên mặt cô.
Tiếng vang thanh thúy vang vọng ở trong xưởng, có vẻ dị thường vang dội.
Tô Thiển bị một tát này khiến lỗ tai ong ong, khóe miệng cũng tràn ra
máu, có một ít trượt vào cổ họng, mùi máu tươi nồng đậm kích thích cái mũi của cô, chỉ là, đã không còn cảm giác đau.
Một lần nữa ngước mắt, ánh mắt dị thường lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào
Doãn Phỉ Phỉ, điều này làm cho cô ta trong nháy mắt có chút bị hù dọa,
phản ứng kịp liền giơ bàn tay lên hung hăng hướng gò má bên kia đánh
xuống.
Vừa đánh còn vừa tức giận mắng: "Con khốn, mày không phải là có thể nhịn giỏi lắm sao?.".
Cô nhìn Tô Thiển vào lúc này rồi mà gương mặt còn bình tĩnh, thẹn quá
thành giận, tại sao bất kể là ở nơi nào, cô đều không thể vượt qua
người phụ nữ này mà chiếm thế thượng phong.
Ngay cả giờ phút này, khi đang bị cô giẫm ở dưới lòng bàn chân, cũng không thấy cô ta thoáng cúi đầu.
"Trả thù, bà đây cũng thật muốn, Doãn tiện nhân, tôi hiện tại cuối cùng cũng biết cô rốt cuộc là có bao nhiêu xấu xa rồi.".
Đừng tưởng rằng Tô Thiển cô là Thánh Nữ, nhìn hành động cử chỉ bình
thường của cô mọi người sẽ phát hiện, cô thật không phải là người tốt,
làm cô tức giận, những lời nói xấu xa nhất cô cũng có thể nói ra.
Trong lúc nhất thời, Doãn Phỉ Phỉ sửng sốt, Nghiêm An ngơ ngác.
Hai người thổn thức nhìn nhau, đối với lời Tô Thiển vừa nói ra, bày tỏ vẻ mặt khiếp sợ.
Anh chỉ là muốn thay anh trai báo thù, chứ cũng không làm được những chuyện cầm thú.
Doãn Phỉ Phỉ sau khi hết khiếp sợ, chính là tức giận thật sau, cô ta còn dám mắng cô, nâng lên bàn tay vừa mới bỏ xuống, Tô Thiển không có
nhắm mắt, mắt mở so với bình thường còn muốn lớn hơn, đôi mắt ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm cô.
Chuyện của cô ta, Tô Thiển không phải là không biết, mọi chuyện đến mức như ngày hôm nay, đó là do cô gieo gió gặt bão.
Cô quả thật không thể tưởng tượng nổi, da mặt của người phụ nữ này dày
đến mức nào, mới có thể đem hết những sai lầm này đổ lên đầu người khác.
Hồi lâu, bàn tay cô ta cũng không có rơi xuống, chỉ là sau đó, cô ta thở dài một hơi từ từ thả tay xuống, đột nhiên, khóe miệng nâng lên khóe
miệng cười tà, âm trầm.
"Nghiêm thiếu gia, anh không phải là muốn vì anh trai mà báo thù sao?
Anh trai của anh đã không thể hoàn thành, vậy anh liền giúp anh ta
hoàn thành nốt đi."
Cô quay đầu, đối với Nghiêm An cười lạnh.
Nói đến việc này, bản thân Ngiêm An đối với Tô Thiển còn ôm một tia thương hại, hơi thở trong nháy mắt lạnh như ma quỷ.
Quả đấm nắm chặt, khớp xương vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tô Thiển cảm thấy hỗn loạn, thật sự không nghĩ ra anh ta và An Thần có mối thù gì.
An Thần là sát thủ, đắc tội với người khác thật sự là việc bình thường, cũng không biết là có phải đã đụng chạm đến người nhà hắn ta.
"Cô nói là?".
Nghiêm An nhìn Tô Thiển một cái, có chút mê mang mở miệng hỏi Doãn Phỉ Phỉ.
"Đúng, lần trước anh trai anh chuẩn bị đối với cô ta làm cái gì, anh
bây giờ liền đối với cô ta làm cái đó, nếu không, anh trai chết oan của
anh sẽ không siêu thoát được.".
Doãn Phỉ Phỉ cắn răng nghiến lợi, mình là người ở thế mạnh, cô hiện tại
thật không muốn chờ đợi mà xem xem Tô Thiển gặp phải chuyện giống cô sẽ
như thế nào.
Cô chính là muốn cho Tô Thiển biết, cô ta ngay lập tức sẽ hiểu được cảm giác ấy.
Tô Thiển lạnh lùng nhìn hai người, mặc dù không hiểu rõ đối thoại giữa
hai người bọn họ, nhưng có thể tưởng tượng ra được là họ đang thương
lượng làm cách nào trả thù cô.
Cô cười buồn, rốt cuộc mình có tài đức gì, có thể làm cho nhiều nhân vật lớn muốn bắt cô như vậy.
Nghiêm An có chút chần chờ, anh chỉ là muốn thay anh trai báo thù, không làm được những chuyện cầm thú như vậy, mặc dù, anh trai anh lần đó thật sự là đã làm chuyện không đúng.
"Nghiêm thiếu gia, không phải nên vì anh trai báo thù sao, tôi còn
tưởng anh muốn làm, hiện tại xã hội này chính là như vậy, anh em anh
thật không giống nhau!".
Kẻ ngu cũng có thể nghe ra, Doãn Phỉ Phỉ là đang kích thích anh, mà kế này, đối với anh mà nói là hữu hiệu.