Miệng chỉ một hớp ngậm lấy viên đậu đỏ nhỏ của cô, làm cho Tô Thiển rên lên thật khẽ.
Giương con mắt lên, nở nụ cười xấu xa, đầu lưỡi vẫn vờn quanh nơi mẩn
cảm của cô, làm cho Tô Thiển ngứa một chút,lại ngượng ngùng không chịu
nổi.
Thấy vậy, An Thần càng thêm phát huy ra toàn bộ kỷ xảo mà mình biết
được. Trêu chọc, nhẹ nhàng, vò nắn, cắn, bóp, đơn giản chỉ cần khiến
thân thể Tô Thiển dâng lên từng tia một khát vọng.
Đôi môi An Thần theo cổ đi xuống, lướt qua trước ngực, bụng, sau đó, thẳng xuống dưới......
Đầu lưỡi quét qua mỗi một tấc da thịt của cô, ở trên người cô bất kể nơi nào, đều in lại vô số ấn kí màu hồng.
Nhẹ nhàng tách ra hai đùi trắng nõn của cô, chợt đưa đầu mình vào nơi tư mật cùa cô.
Tô Thiển giật mình, giống như là biết được cái gì, lập tức liền muốn trốn tránh, trên mặt, càng thêm nóng hừng hực.
Cắn môi,, vội vàng đưa tay đẩy đầu anh ra, bất an kêu lên: "An Thần, đừng......".
Mắc cỡ chết người, chính cô cũng biết nơi này rất bẩn, mà người nào đó không thèm để ý tới.
An Thần cười xấu xa, nắm tay của cô thật chặt, miệng, lại một lần nữa tới gần, Tô Thiển sợ cả người run cầm cập.
"Bảo bối, ngoan, thả lỏng một chút.".
Anh khẽ cong người, từng chút từng chút tách ra, nhẹ nhàng êm ái, đầu lưỡi chạm vào nơi ấy của cô, Tô Thiển hít vào một hơi.
Ngượng ngùng không chịu nổi, cô hận không được tìm kẽ đất liền chui
xuống, An Thần dùng đầu lưỡi ở nơi tư mật của cô hết cắn rồi liếm.
Nhất thời, có một dòng điện từ lòng bàn chân trực tiếp xông lên đỉnh đầu, đã làm cô như vậy liền muốn bất tỉnh.
"An Thần... Ừ....".
Cô đôi tay nắm thật chặt ra giường, bất an cọ xát, làm chuyện kia đã đủ ngượng rồi, anh lại còn...
"Nha.... Đừng... Không nên như vậy....".
An Thần đã sớm dục hỏa phần thân, cho đến Tô Thiển đã chuẩn bị thật tốt, mới nâng lên đầu, mặt Tô Thiển đã sớm đỏ rực.
Lửa dục ở đáy lòng mãnh liệt như nước thủy triều cuồn cuộn, phía dưới
người đã sớm trướng phình, nhấn eo của cô vọt vào, thoải mái rên lên
một tiếng.
Bụng dưới đột nhiên được lấp đầy làm cho Tô Thiển trong nháy mắt là có
cảm giác không thích ứng kịp, khẽ cau mày, không dám nhìn vào ánh mắt
của anh.
Thật ra, An Thần chính là thích xem dáng vẻ ngượng ngùng của cô như
vậy, vừa động thân, vừa dùng tay nâng cằm xinh đẹp của cô, buộc cô phải
nhìn vào mắt mình.