Bà Xã, Ngoan Nào!

Chương 46

" Tô Thiển, từ lúc đó trở đi, tôi liền thích em, 10 năm rồi, tôi cố gắng tạo nên một ám dạ, chỉ vì một hi vọng muốn em có một cuộc sống an ổn, đừng đối xử lãnh đạm với tôi như thế có được không? lòng tôi đau lắm...."

Tô Thiển ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, ánh mắt của anh vẫn thế nhưng lại tràn đầy ưu thương.

10 năm! anh nói anh yêu cô 10 năm! cô có nên tin những lời này không?

" bảo bối, có phải em không tin lời tôi nói không? không sao, tôi cho em đầy đủ thời gian để em từ từ cảm nhận những điều tôi muốn chứng minh cho em thấy, có được không, chỉ cần đừng lạnh nhạt với tôi như thế."

lời nói của anh có chứa chút run rẩy, chỉ sợ cô gái trong lòng hoài nghi tấm lòng của anh.

Tô Thiển bị An Thần làm cho sửng sốt, trong lòng cực kì phức tạp, đẩy đầu anh ra:" An Thần, đừng có thế nữa, được không? hiện tại,đầu tôi trống rống...."

An Thần nắm lấy bàn tay, dò theo bụng đi xuống. cả người Tô Thiển đều run theo.

" cô gái hư, em hành hạ tôi 10 năm, tôi không chỉ muốn công tâm mà còn muốn phải công thân!"

anh đã nói được là làm được, tuyệt nhiên không cho cô gái phía dưới phản kháng, tuyệt nhiên không cho cô gái trong lòng cự tuyệt!

" không....cầu xin anh....tôi không chuẩn bị tốt......aaaa....."

nếu đã nói rõ ràng rồi, An Thần tuyệt đối không cho phép cô gái này chạy trốn mình. cô là của anh, anh chỉ muốn cảm nhận cô gái trong lòng này chỉ là của anh.

" bảo bối, chớ trốn, ngoan nào."

" không, rất đau!"

nhớ tới đêm hôm đó, Tô Thiển không chỉ lạnh sóng lưng mà lạnh cả người.

" tôi sẽ nhẹ nhàng!"

" An Thần, tôi không phải có ý kia, anh bình tĩnh một chút."

đau xót tràn về, ai tới cứu cô đừng cho đêm hôm đó tái diễn.

An Thần mãnh liệt như nước thủy triều, lửa dục ở đáy lòng gào thét, đôi tay điên cuồng chạy loạn trên thân thể bóng loáng, nhẵn nhụi của Tô Thiển, khiến cho cả người cô đều run rẩy.

liều mạng hôn lên trên, đôi môi cô sao mềm mại thế, sao tràn đầy dụ hoặc vậy.

Tô Thiển cũng là cô gái bình thường, dưới sự ra sức trêu đùa của An Thần, cô đã mất hết sức phản kháng.

An Thần nâng khóe môi lên, lúc này mới eo ếch một cái, tiến vào nơi thần bí mà mình ngày nhớ đêm mong.

Tô Thiển hoàn toàn tỉnh táo, không ngừng vung tay đánh vào lồng ngực An Thần: " không được, anh mau ra ngoài, ra ngoài đi...."

" bảo bối! anh chỉ biết vào, sẽ không ra! ngoan nào để cho anh được yêu em mãi nhé!"
Bình Luận (0)
Comment