Edit: AriBeta: Vân"Anh muốn chịu trách nhiệm với em, em có đồng ý cho anh chịu trách nhiệm không?" An Thần nhìn cô với ánh mắt đáng thương, chỉ sợ cô quay đầu đi
và buông một câu không cần.
Tô Thiển nhìn An Thần từ đầu tới chân, cuối cùng mới bình tĩnh lên tiếng: "Giữa em và anh, em có quyền chủ động sao?"
"Không có!"
An Thần cũng dứt khoát đáp! Trong chuyện yêu đương này, Tô Thiển cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài anh.
"Nên giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là trách nhiệm, và em sẽ cố gắng khiến bản thân yêu anh, tranh thủ quyền chủ động."
Yêu An Thần chính là kết quả tốt nhất cho cả hai.
An Thần nghe xong câu "em sẽ cố gắng khiến bản thân yêu anh" khóe môi
khẽ nhếch lên, hiển nhiên là rất vui. Chỉ cần cô gái này đống ý ở lại
bên cạnh anh, không sợ cô không yêu mình.
Tô Thiển cầm hai cốc trà sữa, về phía biệt thự tìm Nhiễm Mạn. Cô nàng
này chắc chắn đang oán hận mà chửi rủa hành động kia của cô đây!
"Thái hậu nương nương, tớ biết sai rồi, nếu không người cứ siết chặt vai tớ nè."
Tô Thiển cười yếu ớt nịnh nọt, đi vòng ra phía sau, ân cần vì cô còn đang cần lời tha thứ cho tội lỗi gây ra.
Nhiễm Mạn:.....
Lệ Tô Thiển tuôn rơi!!!
"Thái hậu nương nương, tớ lấy cho cậu cốc sữa nè, cậu uống chút đi!!!"
Nhiễm Mạn: "...CÚT!!!"
"Thái hậu nương nương, tối nay tớ làm cho cậu hai cái trứng ốp lết cậu thấy thế nào?"
Nhiễm Mạn ném hai mắt nhìn Tô Thiển, đưa ra ba ngón tay: "Bốn!"
(haha, chị này hay thiệt giơ ba ngón tay mà miệng nói bốn)Tô Thiển: "..."
Không thành công trong việc lấy lòng bạn tốt, khiến cho tâm tình của Tô
Thiển dường như không tốt lắm, cô chạy một mạch vào nhà bếp của Ám Dạ,
làm cả đám đầu bếp mắt tròn mắt dẹt, kinh ngạc nhìn. Nhìn cách vung dao, sắt thức ăn, làm cá, nấu nướng, ngay cả khi nhìn từ góc độ của chuyên
gia, các đầu bếp đứng xem cũng không thể phủ nhận khả năng của cô.
Không nghĩ tới thiếu phu nhân của Ám Dạ còn có tay nghề thế này!
Khi xào xong đĩa rau xanh mướt, mùi thơm nức mùi, Nhất Đại không nhịn
nổi phải nếm thử một miếng. Mùi vị của món rau còn ngon hơn cả món đầu
bếp làm mấy phần. Cậu ta không khỏi nhìn Tô Thiển với ánh mắt kính nể và sùng bái.
Khi thức ăn được mang lên, Nhiễm Mạn không kìm nổi nuốt nước miếng, vừa định động đũa đã bị Tô Thiển giành mất.
"Đợt chút, mọi người còn chưa tới, cậu vội gì?"
Nhiễm Mạn tức khí, hừ nhẹ, tưởng rằng Tô Thiển làm một bàn đầy mỹ vị này để lấy lòng mình!
"Thì ra, là mình tự làm một con chim khổng tước..."