Edit: Nhí Boo Beta: VânTốc độ của cô làm sao bằng An Thần, không tới hai bước đã bị anh hung hăng bắt trở về, động tác lưu loát liền mạch.
Còn chưa kịp phản ứng, An Thần liền mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Tô Thiển, hung hăng va chạm vào chỗ sâu nhất của nàng.
“A, đau... An Thần, đau quá, anh đi ra...”.
Tô Thiển đẩy ngực An Thần, mặt nổi lên đau đớn.
An Thần giữ chặt cô, miệng lướt trên người Tô Thiển không chừa một tấc, làm cho Tô Thiển đau cũng khoái hoạt.
“A --- ngừng, An Thần, đi ra, anh đi ra --”. Thật sự chịu không nổi anh
mãnh lực công hãm, Tô Thiển không ngừng ở dưới thân anh cầu xin tha thứ.
“Kêu chồng yêu ---”. An Thần hừ lạnh, cô gái này chính là không phục.
Tô Thiển cắn chặt môi, trừ bỏ hôn. Miệng cố không phát ra tiếng ngâm.
An Thần vuốt ve bầu ngực tròn mịn của cô, đem người cô lật lại, từ phía
sau hung hăng va chạm: “Cô gái hư, kêu chồng yêu, nhanh chút.”.
Tô Thiển mày đẹp nhăn lại, cả người xụi lơ mền như nước, cô thật sự chống đỡ không được: “Chồng... Chồng yêu... yêu...”.
Chữ “yêu” cuối cùng từ miệng cô phát ra, như vậy kêu lên thuận miệng nhiều hơn.
An Thần hơi hơi tạm dừng, khóe miệng nâng lên, tâm tình tốt, cả người
càng thêm mãnh liệt. Ôm thắt lưng tinh tế của cô càng thêm cố gắng vận
động.
“Nhẹ chút nha, cầu anh!”. Tô Thiển dựa đầu trên gối, khóc không ra nước mắt.
“Sẽ không, cô gái hư, để xem em về sau dám chạm loạn vào người khác
không, chịu đựng!”. Xoay đầu cô, thỏa thích cắn hôn mút đôi môi nhỏ.
Tô Thiển kêu suốt một ngày, thời điểm An Thần cảm thấy mỹ mãn buông tha cô, cô lại xụi lơ không thể động đậy.
An Thần trong lòng thỏa mãn, hôn mái tóc ẩm ướt của cô, cái tên Vạn Dạ
gì đó, trong lòng cô gái này hiện tại là anh, về sau cũng chỉ có thể là
anh.
Tô Thiển cùng Nhiễm Mạn một trước một sau bước vào phòng học, một đám
người đang ồn ào náo loạn lập tức an tĩnh lại, thậm chí không ít người
nhìn về phía hai người với ánh mắt có chút e ngại.
Làm sao vậy? Dưới đáy lòng cô tự hỏi chính mình.
“Tô Thiển, chuyện ngày đó thật sự thực xin lỗi a, chúng tôi thật không
biết cô không thể uống rượu, này không, chúng tôi chỉ đùa một chút, cô
trăm ngàn lần đừng để trong lòng a...”.
Từ Lập Lực ngượng ngùng đứng ở trước chỗ ngồi Tô Thiển, không khỏi phát
run, ngày hôm qua, hắn cùng đám bạn học lần trước bị trói đến trước mặt
một người cao cao tại thượng như vua chúa, người đàn ông đó nói với
hắn, Tô Thiển là vương hậu của Ám Dạ, ai dám chọc, kẻ đó muốn chết!