Bá Y Thiên Hạ

Chương 107

Nghe mụ Tinh Linh đó nói vậy, Đoạn Vân cười cười, ra lệnh:

- Tiểu Phi Hiệp, biến thân, chúng ta đi thôi!

Bay lượn vòng vòng trong không trung, Đoạn Vân ra lệnh cho mười con Phi long vương thủ hạ của Tiểu Phi Hiệp đi tìm những dị động xung quanh Tinh Linh bộ lạc. Chỉ chốc lát, đã có một con Phi long bay về bẩm báo ở phía Nam Tinh Linh bộ lạc phát hiện ra một con Ma thú có thực lực Cửu cấp trung giai, hơn nữa nó đang khống chế một vật gì đó khá nhỏ.

- Được, Tiểu Phi Hiệp, chúng ta bay tới đó đi!

Đoạn Vân phất phất tay, ánh mắt nhìn về phía Nam Tinh Linh bộ lạc.

Chỉ chốc lát, trong rừng rậm chỗ cây cối rậm rạp nhất, bọn người Đoạn Vân phát hiện ra một nơi có mật độ năng lượng cao hơn bình thường rất nhiều. Sau đó cả đoàn tiếp tục bay đi.

- Lão Đại ngươi xem, đó là một con trăn rừng cấp chín! Trong tay nó đang giữ một vật nhỏ, ta đoán đó chính là nguyên tố Tinh Linh rồi!

Tiểu Phi Hiệp chỉ vào một trung niên nam tử phía trước. Chỉ thấy vị trung niên nam tử đó mặt mày rất hung ác, hắn nhìn Đoạn Vân, vẻ mặt rất sợ hãi!

- Các vị Phi long đại nhân, ta là người tốt mà, các ngươi không nên giết ta, không nên giết ta! Ta trả lại nguyên tố Tinh Linh cho các ngươi nè. Các ngươi không nên giết ta!

Vị trung cấp Ma thú đó vô cùng sợ hãi, rồi trực tiếp quì sụp trên mặt đất mà không ngừng vái lạy lia lịa như tế sao!

Đoạn Vân có chút nghi hoặc, Ma thú cũng có con sợ chết vậy sao? Dường như trước giờ chưa hề nghe nói qua! Bất chợt đúng lúc này từ trong lòng Ma thú đó thoát ra một vật nho nhỏ, vật đó mới khiến cho Đoạn Vân chú ý. Đó là một tiểu Tinh Linh rất đẹp, ở đầu vai có hai thứ gì đó hình dáng tựa như bàn tay, phía sau có hai cái cánh bạc hơi giống cánh chuồn chuồn, trông rất đáng yêu. Nàng chui ra khỏi bàn tay của tên Cửu cấp ma thú đó lập tức nhìn Đoạn Vân đánh giá, con ngươi lanh lợi xoay chuyển không người, bộ dạng cực kỳ đáng yêu! Đại khái đây đúng là Tinh Linh nguyên tố của bộ lạc Tinh Linh rồi!

Đoạn Vân đang muốn lên tiếng gọi vị nguyên tố Tinh Linh đáng yêu kia, nhưng cử động của nàng lại làm Đoạn Vân giật mình đánh thót một cái! Chỉ thấy nàng nhảy lên, trực tiếp bay vù vào trong lòng Đoạn Vân! Hơn nữa trong miệng còn khóc lóc không ngừng:

- Đại ca ca, tên người xấu đó muốn ăn Phương Phương, Phương Phương đánh không lại hắn, Phương Phương sợ lắm! Hu hu! Đại ca ca, hắn là người xấu!

Hai tay Đoạn Vân vừa mở ra là nàng đã bay tới rồi, làm sao như vậy được a, dường như nàng rất quen thuộc với hắn vậy! Bất quá đối với cô tiểu Tinh Linh mê ngươi dễ thương như thế, Đoạn Vân phụng hiến cái ngực của mình một chút cũng không sao cả. Đoạn Vân lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô nguyên tố Tinh Linh này, nói vẻ an ủi:

- Thì ra ngươi gọi là Phương Phương à, tên rất hay? Tốt lắm Phương Phương, đừng khóc nữa, chúng ta phải kiên cường, hơn nữa, ca ca sẽ bảo vệ ngươi mà! Được rồi Phương Phương, ngươi biết ta sao?

Nghe Đoạn Vân nói, cô nguyên tố Tinh Linh Phương Phương đó đập cánh bay lên, dừng lại trước mặt Đoạn Vân. Trên mặt nàng vẫn còn đọng vài giọt nước mắt như giọt sương long lanh, cười nói:

- Không biết, Đại ca ca, nhưng Phương Phương thích anh. Trên người của anh có loại khí tức rất hay, Phương Phương rất thích thứ khí tức tự nhiên trên người anh!

- Khí tức? Khí tức tự nhiên? Ồ!

Đoạn Vân nghi ngờ suy nghĩ, nhưng một hồi sau cũng hiểu được. Trong cơ thể Đoạn Vân tràn ngập Thái Cực chân khí, còn Thái Cực tính ra cũng chính là "Âm dương hợp nhất chi đạo" của tự nhiên! Cảnh giới cao nhất của Võ thuật Trung Hoa chính là thiên nhân hợp nhất, cũng chính là muốn cùng tự nhiên hợp làm một thể. Nguyên tố Tinh Linh là một loại thuần năng lượng, là do Tự Nhiên Chi Thụ sinh ra, nàng vốn là một bộ phận của tự nhiên, rất gần với những lý luận võ học về tự nhiên chi đạo của Đoạn Vân, tự nhiên phải thuận lí thành chương, là vấn đề tất nhiên thôi!

- Đúng vậy, Đại ca ca, Phương Phương biết anh là người tốt, bởi vì trên người anh có khí tức tựa như của Mẫu thụ, đó là một loại cảnh giới hòa hợp với tự nhiên! Có điều là Mẫu thụ gần đây bị bệnh nặng, còn Phương Phương lại vừa mới bị người xấu đó bắt được! Phương Phương sợ lắm!

Tiểu nguyên tố Tinh Linh nói đến đây, lại nhảy vào trong lòng Đoạn Vân, rất ôn thuận ngả đầu vào đó. May mà Tiểu Bạch không có ở chỗ này, chứ nếu mà nó thấy cái ngực vốn là sở hữu của nó bị người ta chiếm mất, nó nhất định sẽ đại chiến với vị nguyên tố Tinh Linh này chứ chẳng chơi.

- Thôi thôi, Phương Phương, đừng khóc đừng khóc! Ca ca xin ngươi, ngoan nào! Ca ca giết phắt cái tên mãnh thú ghê tởm này đi được không? Người đâu, đem con thổ mãng đánh cho hiện nguyên hình, sau đó, lột da rắn, nhổ sạch hết răng ra, giao cho Ải Nhân chế tạo trang bị, ma tinh và mật rắn cũng móc hết ra!

Đoạn Vân ra lệnh cho mấy con Phi long phía sau.

- Ca ca, không, đừng giết người! Anh thả hắn đi đi! Nếu anh sát sinh nhiều thì khí tức tự nhiên trên người anh sẽ biến mất đó! Hơn nữa, hắn vẫn chưa ăn Phương Phương mà? Ca ca, van anh đó!

Tiểu Tinh Linh bé bỏng dễ thương vỗ đôi cánh nhỏ, bay chập chờn trước mặt Đoạn Vân, trông xinh xắn đáng yêu vô cùng!

- Được rồi! Tiểu Phi Hiệp, bắt tên thổ mãng Ma thú này giao cho Phì Tử làm thủ hạ! Chỉ cần hắn còn dám làm chuyện xấu, cứ trực tiếp đem hắn ra nấu ăn, ta thấy canh rắn ăn rất ngọt đó!

Đoạn Vân vốn không thích giết người, hôm nay lại có tiểu Tinh Linh khả ái cầu tình cho đầu thổ mãng đó, Đoạn Vân cũng cho hắn một cơ hội vậy.

- Tiểu nhân Tạp Lợi Bỉ tạ ơn đại nhân không giết, tạ ơn nguyên tố Tinh Linh đại nhân. Tiểu nhân sau này nguyện làm việc cho thủ hạ Ngài, tuyệt đối sẽ không dám làm cả chỉ một nửa chuyện xấu nữa! Tiểu nhân ……

Cái tên thổ mãng Tạp Lợi Bỉ đó không ngừng dập đầu lạy tạ bọn Đoạn Vân rồi lải nhải tạ ơn, thần sắc của hắn tỏ ra rất hưng phấn. Theo hắn, Đoạn Vân là người có thực lực thâm sâu không lường được, nếu đầu thân làm thủ hạ của người như vậy, mình sẽ có một chỗ dựa vững chắc như núi cao hùng vĩ a!

- Ngươi thật ra rất thông minh! Được rồi, chúng ta đi thôi! Phương Phương, ta đưa ngươi đi tới chỗ Tộc trưởng của ngươi nhé!

Đoạn Vân cười nói.

- Hay lắm, Đại ca ca, ta thì gọi là Phương Phương rồi, còn anh tên gì? - Tiểu Tinh Linh chu miệng hỏi Đoạn Vân.

- Đại ca ca tên là Đoạn Vân! Được rồi Phương Phương, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Đoạn Vân tươi cười. Lần này, bọn họ cũng không ngồi trên Phi long nữa, Đoạn Vân thả bộ. Đoạn Vân phỏng chừng Tộc trưởng bộ lạc Tinh Linh cũng sắp đến rồi.

- Phương Phương năm nay hai trăm hai mươi sáu tuổi!

Mẹ ơi! Già thế rồi mà còn gọi ta là ca ca? Chậc chậc, ta gọi nàng là bà cố vẫn còn chưa đủ lễ phép! Nghe thế, Đoạn Vân rơi vào trầm mặc, dù sao hắn cũng không thể lếu láo với bà cố được!

- Đoạn Vân ca ca, anh giúp cho Phương Phương một việc được không?

Phương Phương lại sà vào lòng Đoạn Vân, vẻ mặt khát khao hy vọng nhìn Đoạn Vân.

Cười cười, Đoạn Vân nói:

- Được thôi, chuyện gì thế? Có phải Phương Phương gặp phiền toái gì không?

Phương Phương suy tư một hồi, cau mày nói:

- Ta muốn mời ca ca đi cứu Mẫu thụ, Phương Phương không muốn Mẫu thụ bị chết! Phương Phương chỉ có Mẫu thụ là thân nhân thôi, Mẫu thụ mà chết, Phương Phương cũng không sống nổi! Hu hu....

Nói rồi, nguyên tố Tinh Linh đáng yêu lại khóc một chập nữa, nước mắt một lần nữa chảy dài xuống.

- Ồ, Phương Phương ngoan nào, Phương Phương đừng khóc, ca ca cũng không chắc cứu được Mẫu thụ của ngươi đâu!

Đoạn Vân rất nghi hoặc, mình là một Tế tự, nếu động vật thì mình chẳng ngại gì, nhưng Mẫu thụ rõ ràng là một cái cây, là thực vật mà! Mình làm sao cứu được chứ? Nghe Đoạn Vân nói, Phương Phương càng khóc to hơn!

Đoạn Vân thương xót cho nàng lắm, nên đành phải đáp ứng: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Được rồi, được rồi, ca ca hứa với ngươi, hứa với ngươi!

Lúc này mới ngăn được dòng nước lũ khỏi bộc phát một lần nữa.

Nghe Đoạn Vân nói thế, Phương Phương chuyển khóc thành cười, bay đến trên mặt Đoạn Vân, hôn Đoạn Vân một cái rồi nói:

- Đoạn Vân ca ca thật tốt!

- A a!

Đoạn Vân bị tiểu muội muội mê người hôn một cái làm hắn hơi bối rối, việc này quả là khó gặp a!

Thế nhưng đúng lúc này, Tộc trưởng Tinh Linh dẫn một đám thủ hạ chạy về phía Đoạn Vân. Thấy con thổ mãng Tạp Lợi Bỉ phía sau Đoạn Vân, tất cả Tinh Linh đều tỏ vẻ đề phòng. Xem ra đám Tinh Linh này chỉ có thực lực khoảng cấp sáu, bảy. Hơn nữa các nàng không phải là Ma thú, căn bản là không biết đám thủ hạ của Đoạn Vân đều mạnh hơn Cửu cấp ma thú Tạp Lợi Bỉ rất nhiều!

- Đoạn Vân đại nhân, xin hỏi đây là …

Tộc trưởng Tinh Linh nhìn Đoạn Vân khó hiểu.

- Tộc trưởng A di!

Vừa thấy Tinh Linh Tộc trưởng, Phương Phương đang ở trong lòng Đoạn Vân vội ngoái ra cung kính chào nàng, bất quá cả người vẫn ở trong lòng Đoạn Vân như trước. Điều này làm cho một đám Tinh Linh giật mình!

Vuốt ve tiểu khả ái trong lòng mình, Đoạn Vân cười nói:

- Tộc trưởng đại nhân đừng lo, hôm nay con thổ mãng này đã là thủ hạ của Đoạn Vân ta rồi, hắn sẽ không làm khó xử Tinh Linh bộ tộc các ngươi nữa đâu! Phương Phương nhờ ta đến xem bệnh tình "Sinh mạng chi thụ" của các ngươi, các ngươi dẫn đường đi!

- Cái gì? Ngươi làm sao biết được "Sinh mạng chi thụ" của chúng ta?

Tộc trưởng càng khiếp sợ, dù sao "Sinh mạng chi thụ" trước nay đều là bí mật của bộ tộc Tinh Linh. Ở cả rừng rậm A Nhĩ Ti Tư cũng chỉ có một cây, cả Tinh Linh chi sâm ở phía Nam đại lục cũng chỉ có ba cây mà thôi!

- Tộc trưởng A di, là Phương Phương nói cho Đoạn Vân ca ca đó! Đoạn Vân ca ca đã hứa giúp chúng ta cứu Mẫu thụ rồi, Mẫu thụ được cứu rồi! - Phương Phương rất hưng phấn nói với Tộc trưởng.

Khi nghe Phương Phương nói vậy, Tộc trưởng đại nhân càng giật mình hơn! Người có thể làm cho nguyên tố Tinh Linh thân cận được, cũng chính là tên Đoạn Vân không lâu trước đó tuyên bố muốn huyết tẩy Tinh Linh bộ lạc! Hơn nữa, nguyên tố Tinh Linh đại nhân làm sao lại bảo là cái tên nhân loại trước mắt vừa tuyên bố muốn chiếm lĩnh cả A Nhĩ Ti Tư lại có thể trị khỏi cho Mẫu thụ được nhỉ?

Có điều, nghi vấn vẫn là nghi vấn, nguyên tố Tinh Linh đã lên tiếng rồi, Tộc trưởng cũng chẳng thể nói gì nữa, đành phải hậm hực dẫn bọn Đoạn Vân bọn họ đi tới địa phương thần bí nhất Tinh Linh bộ lạc: "Sinh mạng chi thụ"!

Bình Luận (0)
Comment