Bá Y Thiên Hạ

Chương 11

"Tam Công Chúa, Tam Công Chúa! Ai nha! Vân nhi, ngươi sao lại dám nói năng như vậy với công chúa a, bình thường ngươi đâu có như vậy bao giờ!" Lão đầu có vẻ rất nghi hoặc với lối xử sự của Đoạn Vân.

"Lão đầu, ngươi cũng thấy mà, nàng dùng cái ánh mắt kiểu đó nhìn ta, làm sao ta chịu được chứ, đúng là khinh thường ta quá đáng!" Đoạn Vân làm bộ nghiêm túc trả lời.

"Thôi đi, ngươi đừng có vòng vo làm gì? Nói đi! Tại sao muốn đuổi công chúa về?" Lão đầu hiển nhiên không tin những lời ngụy biện của hắn.

Đoạn Vân gãi gãi đầu ra vẻ rất xấu hổ, cười cười, " Lão đầu, đã thế thì con cho lão xem cái này. A a!"

"Nói thẳng đi! Ngươi vừa rồi có nói với công chúa là có thể làm ta khôi phục lại, sau đó tung hỏa mù buộc công chúa phải bỏ đi. Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Ta đã tìm ra biện pháp làm cho lão khôi phục lại ma pháp lực. Là như thế này ……" Đoạn Vân đem toàn bộ chuyện Tẩy tủy Đan nói với lão. Lão đầu nghe xong ánh mắt càng lúc càng hưng phấn, nhưng trong vẻ hưng phấn lại lộ ra vẻ khó tin, nhưng xem ra không phải Đoạn Vân đang bịa chuyện nói giỡn. Lão cầm lấy tay Đoạn Vân lắc lắc, nói với vẻ mặt rất kinh dị: " Thật hả! Lại có tế tự thuật thần kỳ như thế sao? Vân nhi, ngươi khẳng định là không dối gạt ta đấy chứ!"

Đoạn Vân trợn trắng mắt, ta lừa ngươi ư? Cái lão già này có ý tứ gì vậy! Hắn lập tức móc ra một viên Tẩy tủy Đan đặt trước mặt lão đầu. Lão cầm lấy đan dược, hết sờ nắn lại ngắm nhìn, không tin một viên thuốc bé tí như vậy lại có thể có hiệu quả thần kỳ như thế, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt càng ngày càng đậm đặc.

"Đừng xem nữa, có hiệu quả hay không thì cứ uống vào là biết ngay ấy mà!" Đoạn Vân thấy vẻ mặt nghi ngờ của lão già kia, có vẻ như bị người khác khinh thị, vì vậy ngữ khí hơi có chút bất mãn.

Lão đầu cố nén lòng, quyết tâm liều mạng thử một lần, ngửa đầu nuốt trọn viên dược hoàn cho trôi xuống cổ, lẳng lặng cảm thụ dược hiệu của nó. Trong chốc lát, Đoạn Vân thấy lão đầu vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ, liền nhắc nhở: " Lão đầu, ngươi sao vẫn còn ngồi ở đây vậy?"

"Nói nhảm, ngươi không phải nhờ ta thử xem hiệu quả sao?" Phổ Hi Kim trừng mắt nhìn Đoạn Vân nói.

Đoạn Vân hiển nhiên quên mất một việc, vì vậy vội vàng đề tỉnh lão đầu: " Sư phó, thuốc này kỳ thật còn có một công hiệu khác. "

"Công hiệu gì? Ngươi sao không sớm nói với ta chứ? Hay là muốn dành cho vi sư một sự ngạc nhiên vui mừng hả!" Lão đầu cười khà khà, còn tưởng tên đệ tử đang đùa với lão nữa.

"Tẩy cân phiệt tủy!" Đoạn Vân cũng không nóng nảy, cũng khó mà giải thích được cái gì tên tẩy cân phiệt tủy nghĩa là sao. Dù sao không phải là chuyện của hắn, cứ để cho lão đầu bất ngờ, vui mừng thật lớn đi! Ha ha ha! Nghĩ đến cái cảnh tượng lão đầu vội vàng lếch thếch đi tìm nhà xí, Đoạn Vân không nhịn được cười.

Rốt cục cũng có phản ứng rồi! Lão đầu nhất thời cảm thấy hơi phật ý, thấy nụ cười gian giảo của Đoạn Vân, lão cứ tưởng rằng từ đầu tới giờ Đoạn Vân chỉ làm vậy để trêu đùa, nên rất tức giận quát: "Hay cho Đoạn Vân, ngươi thực ra cho ta ăn cái gì? Ngươi hãy … á... đợi ta qụay về rồi thu thập ngươi. Ối dà!" Lão đầu hiển nhiên đã không còn có thời gian để thu thập Đoạn Vân nữa. Cảm giác đau quặn thắt mãnh liệt ở vùng bụng làm lão tuyệt đối tin rằng nếu không lập tức giải quyết, mình tuyệt đối sẽ là vị thánh ma đạo sư thứ nhất trên đại lục đem món đồ vừa phát minh đó ị ra khố.

Ha ha ha, Đoạn Vân cười muốn ngạt thở. Còn Tiểu Bạch cũng không biết từ nơi nào xông ra, cùng Đoạn Vân tranh nhau cười hỉ hả. Đoạn Vân ôm lấy Tiểu Bạch, nhìn theo hướng mà lão đầu vừa chạy đi hô to: " Lão đầu, đây chính là tẩy cân phiệt tủy đó. Từ từ cảm nhận loại cảm giác kỳ diệu này đi a! Ha ha ha!"

Nhớ đến hình dạng tất bật vừa rồi của lão già, Đoạn Vân không khỏi lo lắng cho chính mình, không biết có nên ăn Tẩy tủy Đan không nữa. Bất quá hắn chỉ nghĩ vậy thôi. Đồ tốt như vậy mà bỏ qua không ăn, trừ phi mình là thằng ngu. Đoạn Vân nghĩ tiếp: hai ngày nữa ta sẽ uống một viên xem sao, bất quá ta phải uống ở cạnh nhà xí, hơn nữa còn phải sắp xếp trước một thùng nước nóng. Kỳ thật cũng không cần phải ăn bên cạnh nhà xí, dù sao thì cũng phải hơn mười phút mới có phản ứng.

Một giờ sau, lão đầu rốt cục cũng mò ra. Hơn nữa hiển nhiên đã rửa ráy cẩn thận, thay một bộ quần áo mới. Lão đầu đi tới vừa dáo dác tìm Đoạn Vân, rồi cười tủm tỉm mà nhìn Đoạn Vân có vẻ rất thần bí. Đoạn Vân thấy lão vội nhẹ giọng nói vẻ rất không tự nhiên: " Lão đầu, a không, sư phó, ngài không sao chứ!"

"Ta bây giờ hơi hoài nghi ngươi không phải là người!" Lão đầu nhìn ngắm đánh giá hắn rất cẩn thận, đột nhiên phun ra một câu làm cho Đoạn Vân giận điên người. Bất quá câu kế tiếp của lão lại làm cho cơn giận của Đoạn Vân nhất thời tiêu tan như mây khói: " Ngươi nhất định là Thần. Người làm sao có thể làm được những việc thần thánh như vậy. Một món thuốc thần kì như vậy làm sao lại được bào chế từ một kẻ không hề có tí ma lực nào chứ? Nói đi, ngươi tột cùng là vị Thần nào vậy?"

"Lão đầu, ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra. Rốt cuộc thế nào rồi?" Đoạn Vân rất muốn biết ma lực của lão rốt cuộc có khôi phục lại được hay không!

"Ngươi trước đừng có gấp! Bộ ngươi không phát hiện ta có biến hóa gì sao?" Lão đầu cười cười, tỏ vẻ rất thư thái. Nguồn tại http://truyenfull.vn

"Thay bộ đồ mới hả?"

"Ta hỏi về khí chất cơ mà?" Lão đầu thật muốn vả cho Đoạn Vân một bạt tai, bất quá lão có một đồ đệ như vậy thì cũng không nỡ đánh!

"Dường như có thay đổi chút chút. Có vẻ trẻ ra, đúng rồi! Lão đầu ngươi tuyệt đối là trẻ ra. Ta nhớ trước kia lão có không ít tóc bạc, bây giờ lại không còn nữa. Chẳng lẽ đây là tác dụng của Tẩy tủy Đan? Nhất định là vậy rồi. Đan dược này bao gồm toàn là cực phẩm dược tài, là thuốc đại bổ đó, có khả năng làm cho người ta trẻ lại một chút cũng hợp lý thôi." Đoạn Vân rất hưng phấn, lúc này nhảy dựng lên tưng tưng! Thuốc này tương đương với một loại đan được tăng cường tuổi thọ. Đoạn Vân tin rằng, tuyệt đối có thể làm cho người ta sống lâu hơn thêm hàng chục năm nữa.

"Ta cảm giác mình dường như trẻ ra đến hai mươi tuổi. Hơn nữa không chỉ trẻ lại, ta bây giờ còn có cảm giác thính lực, thị lực của mình cũng tốt chưa từng có. Hơn nữa cả người đều rất khỏe mạnh. Quan trọng nhất chính là: ta phát giác ma lực của mình đã bắt đầu khôi phục." Lão đầu rốt cuộc không kìm được hưng phấn trong lòng, ngữ khí đã có chút kích động.

"Ma lực khôi phục rồi? Khôi phục bao nhiêu?" Đoạn Vân vội vàng muốn biết đáp án.

Lão đầu cố kìm chế cơn phấn khích của mình, ôn nhu nói: " Không nhiều lắm, cũng chỉ khôi phục tới ma đạo sĩ cấp bậc."

Đoạn Vân trợn mắt trắng dã, lầm bẩm nói nhỏ, vẻ khinh bỉ Phổ lão đầu: mới khôi phục đến ma đạo sĩ thôi ư? Ngươi đúng là biến thái mà! Ma lực thoáng cái từ linh tiêu lên tới ma đạo sĩ còn nói « mới là », lão sao không thở dài thất vọng vì không đột phá đến pháp thần luôn đi!

Bất quá Đoạn Vân lập tức nghĩ tới một vấn đề. " Không nghĩ ra thuốc này còn có không ít tác dụng phụ kỳ lạ thế, ủa mà Diệp Cô Thành tại sao không có nhỉ?" Đoạn Vân rất khó hiểu, bắt đầu hỏi lão đầu về chuyện này.

Lúc này một thanh âm đột nhiên truyền tới " Kỳ thật lúc đó ta vì quá hưng phấn nên không chú ý tới, sau lại mới phát hiện ra, cảm giác này đối với một vũ giả mà nói tuyệt đối không thể diễn tả bằng lời. Hơn nữa, thiếu gia, ta phát hiện ta có thể khống chế đấu khí của mình càng lúc càng dễ dàng, lại có thể làm cho đấu khí nội liễm nữa. Thiếu gia, chuyện ngươi phân phó cho ta đã xong xuôi hết rồi."

Nguyên lai là Diệp Cô Thành đã trở lại.

"Đấu khí nội liễm?" Đoạn Vân có chút khó hiểu mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment