Bá Y Thiên Hạ

Chương 113

Mười ngày sau, đoàn người Đoạn Vân từ Tinh Linh bộ tộc khởi hành bay đi, mục tiêu chính là bộ tộc Ải Nhân ở phía Bắc A Nhĩ Ti Tư rừng rậm. Hôm nay, Tinh Linh nhất tộc đã ở trong tay Đoạn Vân rồi, Tinh Linh cũng đã tiếp nhận Đoạn Vân với thân phận Đặc sứ. Dù sao thì Phương Phương cả ngày đều nũng nịu trong lòng Đoạn Vân, còn 'Sinh mạng chi thụ" cũng tỏ vẻ thừa nhận thân phận Đặc sứ của Đoạn Vân.

Ba đầu Độc giác thánh thú của Tinh Linh nhất tộc cũng không thể không bái phục dưới chân Đoạn Vân, thực lực Cửu cấp sơ giai của họ thì dưới mắt Đoạn Vân căn bản là không đáng giá! Trò đời đảo điên a, Độc giác thánh thú uy phong bát diện trước kia bây giờ không thể không đầu thân vào hàng ngũ tiểu đệ của Phì Tử. Bất quá bọn họ với thực lực yếu như thế mỗi ngày đều bị một đám tiểu đệ khác của Phì Tử không ngừng khi dễ. Biết làm sao được, ai bảo các ngươi xinh đẹp làm chi? Đối với đám tiểu đệ của Phì Tử thì: một Ma thú mà xinh đẹp như vậy là một sự vũ nhục lớn lao đối với hàng ngũ Ma thú! Ba đầu Thú một sừng đó suốt ngày bị trêu cợt coi thường đến thảm thiết! Cuối cùng đám Tinh Linh mới báo cáo cho Đoạn Vân biết chuyện này. Đoạn Vân sau đó cho ba con Thú một sừng này về lại chỗ của "Sinh mạng chi thụ", lúc này mới ngăn chặn được một sự kiện thương tâm có thể xảy ra: Ma thú tự sát!

Lần này Đoạn Vân dẫn theo Tiểu Phi Hiệp và Diệp Cô Thành đang phi hành. Phi long đội của Đoạn Vân đều ở nhà! Dù sao Đoạn Vân cũng không muốn dọa khiếp đám Ải Nhân.

Rất nhanh, Đoạn Vân đã tìm ra nơi ở của đám Ải Nhân. Ải Nhân là thợ rèn trời sinh, hơn nữa bọn họ đều quần cư ở trong những nơi gần mỏ quặng. Sau một vài lần thông báo, Đoạn Vân cuối cùng cũng gặp Tộc trưởng Ải Nhân! Đó là một người đàn ông tráng kiện, râu rậm, tay chân rất to khỏe, nhìn qua là một người tuổi tác trung niên!

- Ngươi là Đoạn Vân, ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này không chào đón loài người đâu! - Tên Ải Nhân râu xồm nói thẳng với Đoạn Vân.

Mỉm cười nhìn tên Ải Nhân thô lỗ đó, Đoạn Vân nói rất cung kính:

- Tộc trưởng đại nhân, xin chào! Ta đúng là Đoạn Vân! Xin hỏi Tộc trưởng đại nhân họ gì thế?

- Hừ! Loài người các ngươi toàn những lời sáo rỗng dối trá! Ta gọi là Ba Nhĩ Đức Khắc. - Tên Ba Nhĩ Đức Khắc vung vẩy tay nói.

- Ba Nhĩ Đức Khắc đại sư, ta từng phái đến đây vài Ải Nhân của Gia tộc ta nhằm du thuyết bộ lạc các ngươi, lại bị các ngươi bắt giam, không biết Tộc trưởng đại nhân có ý gì ấy nhỉ?

Trong khi Đoạn Vân nói những lời này, ngữ khí mang theo vài tia uy hiếp.

- Làm sao? Ngươi muốn tiêu diệt ta hả? Hừ! Ta nói cho ngươi biết, bọn họ là Ải Nhân, tộc nhân của chúng ta. Bọn họ sẽ không được trở về, ngươi đừng có nằm mơ!

Thế nhưng đúng lúc này, năm tên Ải Nhân của Trung Hoa Gia tộc được phái đi làm thuyết khách từ hậu đường chạy ra. Bọn họ vừa thấy Đoạn Vân, vội vàng quì sụp xuống trước mặt Đoạn Vân:

- Bái kiến thiếu gi!

Đoạn Vân cúi xuống, đỡ mấy tên Ải Nhân của Gia tộc mình đứng lên:

- Được, tốt! Ngươi tên là Tây Khắc Ba, còn ngươi là Mễ Khả, còn ngươi là Nhĩ Đa La, Tây Đạt Đa, Thụy Đức đây mà! Các ngươi khổ cực quá rồi!

Mấy vị Ải Nhân thấy Đoạn Vân nhớ kỹ tên mình, trong lòng rất kích động! Ải Nhân đều rất chất phác thuần hậu nên rất có cảm tình với Đoạn Vân Gia chủ này. Dù sao Đoạn Vân đã dạy cho bọn họ rất nhiều tri thức, Đoạn Vân còn cấp cho Ải Nhân không ít tài liệu cực phẩm, giúp cho bọn họ chế tạo ra không ít cực phẩm vũ khí.

Đoạn Vân chuyển hướng sang Ải Nhân Tộc trưởng, cười nói:

- Tộc trưởng đại nhân, các vị này là một nhóm trong những thành viên hạch tâm của Trung Hoa Gia tộc, bọn họ đã là người của Đoạn Vân ta. Mấy ngày nay đa tạ Tộc trưởng đại nhân đã chiếu cố cho họ!

- Loài người các ngươi toàn là dối trá, rõ ràng là ta bắt giam bọn họ, ngươi lại nói là chiếu cố! Hừ, bọn họ đều là Ải Nhân, ta tự nhiên sẽ không làm khó bọn họ! Có điều này ta chưa được rõ, ngươi dùng phương pháp gì để bọn họ trung thành với ngươi như thế?

- Ha ha! Không nói việc này nữa. Tộc trưởng đại nhân, ta muốn biết bộ lạc Ải Nhân các ngươi có thể quy thuận ta không, chúng ta cùng kết hợp kiến thiết A Nhĩ Ti Tư hùng mạnh!

Đoạn Vân đổi đề tài, rồi không vòng vo nữa, trực tiếp nói ý của mình ra.

- Ha ha, Đoạn Vân, ngươi quả là thẳng thắn! Mặc dù ý tứ tính là đường đột, thế nhưng ta rất thích người hào sảng trực tính như vậy! Có điều muốn chúng ta quy thuận, thì ngươi phải làm được mấy điều kiện sau! - Ải Nhân Ba Nhĩ Đức Khắc cười nói.

- Ải Nhân các ngươi muốn cái gì? - Đoạn Vân cũng cười mà hỏi lại.

Ba Nhĩ Đức Khắc hưng phấn nhìn Đoạn Vân, nói:

- Ải Nhân chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú khi rèn sắt và uống rượu! Được rồi! Ta có nghe nói về việc ngươi thu phục Cuồng chiến sĩ và Thú Nhân ở Phất La Đa, bọn họ đã đầu phục ngươi rồi thì ta đây cũng không làm cao nữa! Như vậy đi, việc rèn sắt thì ngươi kém chúng ta. Bất quá ta cho ngươi một cơ hội: uống rượu! Chỉ cần ngươi có thể uống rượu thắng ta thì ta sẽ thần phục ngươi!

Nghe thế, Đoạn Vân có chút nghi hoặc. Cái ông này quả là quá hào sảng rồi!

Mặc dù giật mình, nhưng Đoạn Vân vẫn cười nói:

- Rèn sắt ư, ta thì không so được với các ngươi. Nhưng những Ải Nhân của Gia tộc ta, có lẽ không kém ngươi đâu!

- Ồ? Năm người bọn họ có kỹ thuật rèn rất tốt, biết rất nhiều kỹ xảo làm cho người ta phải sợ hãi! Chẳng qua thì so ra bọn họ vẫn còn thua ta! Bọn họ nói, Gia tộc của ngươi có một người tên là Cáp Lợi làm thợ rèn, đã có năng lực chế tạo Thần khí rồi, cái này mới làm ta giật mình! Nếu như bọn họ nói thật, ta đây có thể kém hắn một chút!

Bộ mặt Ba Nhĩ Đức Khắc có vẻ rất khắc khoải tỵ nạnh.

Đoạn Vân cười nói:

- Tộc trưởng đại nhân, kỳ thật một vài kỹ xảo mà bọn họ sử dụng là do ta dạy đó. Nếu các ngươi đầu phục ta, ta cam đoan dạy cho ba mươi vạn người toàn tộc của ngươi đều có thể nắm được kỹ thuật này!

- Không nói việc này nữa! Khi nào có kỹ thuật của ngươi, ta mới thần phục. Ngươi mặc dù không rèn sắt, cũng biết việc rèn sắt, điểm ấy ta bội phục ngươi. Nhưng chúng ta chỉ kính trọng hảo hán uống rượu! Ta từng là người uống rượu mạnh nhất trong tộc nhân, do đó ta lên vị trí Tộc trưởng này! Chỉ cần ngươi uống rượu thắng được ta, ta sẽ nhường chức này cho ngươi!

- Được! Vậy xin mời! - Đoạn Vân cười nói.

- Được, sảng khoái! Mang rượu tới! - Ba Nhĩ Đức Khắc tráng kiện gọi lớn.

Thế rồi vài Ải Nhân lệ khệ khênh hai vò đất bự tổ bố đến, Đoạn Vân rót ra một ly rượu, rồi nở nụ cười quỷ dị. Xem cái thứ rượu này, tối đa cũng chỉ là rượu nhẹ thôi. Đoạn Vân tự nhủ nếu mình khỏe mạnh thì có thể sạch một vò lớn. Nếu dùng chân khí để hóa giải rượu vậy thì chắc uống hoài không say! Đoạn Vân sờ sờ giới tử, tính lấy ra một bình rượu được Gia tộc chưng cất! Có điều sau khi nghĩ lại, hắn quyết định trước tiên chưa vội đưa ra.

- Được! Đoạn Vân huynh đệ, chúng ta uống!

Tộc trưởng đại nhân cầm lấy một chén uống ừng ực một lát thì hết sạch, không còn lấy một giọt nào. Thấy cảnh này, Đoạn Vân cũng ngửa cổ uống một hơi. Một chén rồi mà không có cảm giác gì, cứ như là uống nước.

- Hảo huynh đệ, quả nhiên hào sảng! Tới đây, uống tiếp đi! - Ba Nhĩ Đức Khắc lại cạn thêm một chén nữa.

Sau đó cứ như vậy, Đoạn Vân cùng Ba Nhĩ Đức Khắc ngươi một chén, ta liều mạng theo một chén. Lát sau, hai vò rượu đã bị bọn họ tiêu diệt không còn một giọt! Đoạn Vân lần này chưa hề say, với thực lực gia tăng, Đoạn Vân phát hiện tửu lượng của hắn cũng tăng theo. Uống cả một vò lớn, nhưng thật ra chẳng thấy phản ứng gì cả! Thế nhưng với Đoạn Vân biến thái này không phản ứng gì thì bên kia Ải Nhân Tộc trưởng cũng không có phản ứng gì cả, xem ra quả là cuộc đấu rượu cân sức cân tài! Nguồn tại http://truyenfull.vn

- Đoạn Vân huynh đệ, ngươi quả nhiên hào sảng, uống rượu cũng uống thống khoái! Được, người đâu, mang rượu tới!

- Từ từ! Tộc trưởng lão ca, ta muốn chúng ta uống rượu của ta xem sao? Ta đã được thưởng thức Cô lỗ tửu của các ngươi rồi mà không có phản ứng gì, tửu độ kém lắm!

Sau đó Đoạn Vân lấy từ Không gian giới tử của mình ra hai vò rượu chưng. Loại rượu này là do Đoạn Vân đặt hàng trước khi xuất hành, với mục đích dùng nó để nhử cho Ải Nhân cắn câu!

Đoạn Vân mở nắp rượu, lập tức sau đó cả phòng tràn ngập một loại hương rượu nồng nàn! Hương rượu mạnh bay ra thoang thoảng làm cho người ta phải mê say!

- Thiếu gia, đây là rượu của ngươi sao? Làm sao thơm như vậy nhỉ?

Đám Ải Nhân của Gia tộc tới tấp đến trước mặt Đoạn Vân, bọn họ dùng những cái lỗ mũi to và đỏ ửng ra sức hít hà loạn xà ngầu.

Cười cười, Đoạn Vân lấy ra một vò rượu ngon, cười nói:

- Đây là một loại rượu ngon mới được Gia tộc phát minh ra! Độ số rất cao, người bình thường không chịu nổi đâu! Một vò này ta cho các ngươi nếm thử, về nhà rồi cho các ngươi uống thoải mái!

- Cám ơn thiếu gia!

- Đoạn Vân lão đệ, mau, mau, ngươi mau đưa rượu cho ta nếm!

Ải Nhân Tộc trưởng khát khao hy vọng giơ tay về phía Đoạn Vân, vẻ mặt rất khẩn trương.

Đoạn Vân sau đó đưa cho Ba Nhĩ Đức Khắc một vò, nhưng lại nói:

- Ta coi ngươi như bọn người Tây Khắc trong Gia tộc, ta sẽ cho ngươi uống thoải mái! Tới đây, nếm thử đi! Cái này là kim phẩm mới được phát minh gần đây của Trung Hoa Gia tộc đó!

Ải Nhân Tộc trưởng rất kích động nhận bình rượu từ trong tay Đoạn Vân, hắn rất cẩn thận rót ra một chén nhỏ. Giơ lên, ngửi một lúc lâu rồi mới từ từ trút vào miệng!

- Oa! Rượu mạnh quá! Hay, Đoạn Vân lão đệ, chúng ta uống thứ này đi! Chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ đem cả tộc thần phục ngươi! Bất quá ngươi phải cung cấp cho chúng ta thật nhiều rượu ngon! Không cần cực phẩm như thế này, chỉ cần bằng được một nửa cũng tốt lắm rồi!

- Nhưng rượu này là ta tùy tiện lấy từ nhà máy của Gia tộc ra đó, đồ tốt còn cất cả ở trong hầm rượu!

- A? Còn có đồ tốt hơn sao? Thôi không nói nữa, uống rượu trước! Ngươi thắng ta, ngươi được chúng ta toàn tộc thuần phục, còn Ải Nhân bộ tộc chúng ta cũng có phúc! Nếu thua, vậy thì đáng tiếc quá! Hay là thôi không đấu nữa!

Ải Nhân Tộc trưởng có chút lo lắng.

Nghe thế, Đoạn Vân rất cao hứng, hắn cũng thật không ngờ sức hấp dẫn của loại rượu ngon lại lớn đến thế. Bất quá đấu thì đấu, dù sao mình cũng có thể dùng chân khí bức rượu ra ngoài không để say mà, sợ quái gì chứ?

- Tộc trưởng lão ca, không được! Nói đấu rượu rồi, chúng ta phải đấu! Chúng ta không thể nói chuyện không tính toán gì hết như vậy! Tới đây, chúng ta uống hết chỗ này!

Nói xong Đoạn Vân lấy từ giới tử ra vài cái chén thủy tinh.

- Oa! Lão đệ, ngươi rốt cuộc còn có đồ gì nữa? Đây là bảo bối đó! Được, hôm nay chúng ta hãy dùng bảo bối này uống rượu! Tới đây nào, cụng ly! Uống!

Một giờ đại lục sau, Tộc trưởng và vài Ải Nhân Gia tộc đều say mèm! Còn Đoạn Vân nhờ có chân khí bức rượu, do đó chưa ngã xuống, thế mà cũng lảo đảo chân nam đá chân chiêu rồi!

Đoạn Vân lấy từ Không gian giới tử ra một cái giường, rồi nhanh chóng ngáy khò khò ngủ vùi đi mất!

Bình Luận (0)
Comment