Bá Y Thiên Hạ

Chương 23

Những hành động và lời nói vừa qua của Đoạn Vân đã giành được cảm tình của tất cả các nô lệ, thậm chí cả hai nhóm nô lệ không được lĩnh lương như Địa Tinh và nhân loại cũng ngợi ca chủ nhân vĩ đại không ngớt mồm. Trong một cái xã hội hỗn loạn như hiện tại, có thể xuất hiện ra một chủ nhân như vậy, người ta chỉ có thể tán dương bằng một chữ mà thôi: quý hóa! Cả Diệp Cô Thành và Ước Hàn cũng khó hiểu động thái kỳ quặc của Đoạn Vân, nhưng khi hắn đã tiến hành mọi sự như vậy rồi thì bọn họ cũng không có biện pháp ngăn cản.

Đoạn Vân đang muốn đi kiểm tra lão ngưu ma thú sống dở chết dở do hắn vì khéo dọa nạt mà chiếm đoạt được kia thì đúng lúc này có ba người nô lệ hai nam một nữ đứng dậy và hướng về phía hắn đi tới. Bọn họ từ đằng xa đã nhìn hắn với vẻ khác thường, khi đi đến trước mặt Đoạn Vân thì bất chợt có hành động dọa hắn sợ đến nhảy dựng cả người lên. Đó là bọn họ đột ngột quỳ thụp xuống trước mặt Đoạn Vân làm hắn rất nghi hoặc không hiểu ba người này muốn giở cái trò gì. Đang lúc hắn còn mê mê hoặc hoặc thì người đàn ông trung niên đứng ở giữa đã mở miệng: "Tiểu nhân mang theo tiểu nữ và nhi tử đến đáp tạ ân tình của đại nhân. Xin nguyện một lòng trung thành với Ngài, dẫu chết cũng không thay lòng đổi dạ!"

Đoạn Vân rất là nghi ngờ: ngươi một nhà ba nhân khẩu đều là nô lệ, có một nữ nhân chẳng lẽ muốn cho ta phải đặc biệt chăm sóc, chiếu cố đến? Muốn không nghĩ đến ư! Đoạn Vân có chút tức giận gằn giọng hỏi: "Các ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!"

Nghe ngữ khí Đoạn Vân có vẻ bất thiện, nhưng trung niên nam tử kia cũng không để ý đến, lại tiếp tục nói: "Thiếu gia, từ những đại sự mà Ngài đã làm, khẳng định rằng Ngài là người tốt. Tiểu nhân xin thưa bẩm với Ngài một điều... ta tên là Khắc Lý, trước kia là một thương nhân. Đây là tiểu nữ Vân Vân và nhi tử Kiệt Phu. Chúng ta một nhà đã bị kẻ thù hãm hại mà lưu lạc khắp nơi rồi trở thành nô lệ."

"Muốn ta báo thù thay cho ngươi? Chuyện này nằm ngoài khả năng của ta!" Đoạn Vân rất chi là buồn bực, chắc tưởng ta là người hiệp nghĩa đi đòi lại công bằng cho nhà ngươi sao?

"Không! Không phải thế, thiếu gia Ngài hiểu lầm ta rồi! Tiểu nhân trước kia là một thương nhân, hơn nữa tự xét bản thân về phương diện kinh doanh cũng hơi có chút bản lãnh, do đó chỉ xin Thiếu gia an bài sắp xếp cho một vị trí xứng đáng thuộc về chuyên môn doanh thương của ta!" Trung niên nhân vội vàng nhìn mặt Đoạn Vân, thần tình mười phần giống như một thí sinh trong kỳ thi khảo nghiệm.

Đoạn Vân bật cười rồi quay về nói với cả đám thủ hạ: "Tất cả mọi người hãy lắng nghe đây, nếu ai cảm thấy mình có bất cứ khả năng về mặt nào, cứ trực tiếp đến nói với thiếu gia ta. Chỉ cần là ai sở hữu một kỹ năng chuyên môn nào đó, ta nhất định sẽ cho một cơ hội mà thi triển sở trường. Khắc Lý đâu? Tốt lắm, qua một thời gian nữa ta sẽ mở mang khai trương rất nhiều công việc làm ăn, chắc chắn là sẽ rất thiếu nhân thủ, sẽ có lúc ngươi và nhi tử của ngươi Kiệt Phu tha hồ mà bận rộn. Đến lúc đó, ngươi có bao nhiêu cân lượng thì ta sẽ trao cho ngươi bấy nhiêu quyền hạn mà làm!" Thật không ngờ nơi này lại có một tên tình nguyện tự tiến cử mình, không hổ là một thương gia tinh minh, tầm nhìn cũng đúng là độc đáo.

Đoạn Vân ra lệnh cho bốn tên Cự tượng võ sĩ khiêng tên ngưu đầu ma thú tới một gian phòng sâu khuất kín đáo trong trang viện, cũng ra lệnh gỡ bỏ tất cả các dây xích khóa trên người xuống. Nhìn tên thất cấp ma thú này một lúc, Đoạn Vân khẽ quát: "Không cần phải giả bộ ngủ nữa, ta biết ngươi đã tỉnh lại rồi!"

Ngưu đầu ma thú khổng lồ kia đã rất suy yếu rồi, cố gắng mở hai mắt nhìn thoáng qua Đoạn Vân một cái rồi lại díp mắt nhắm lại. Đoạn Vân cười nói: "Ma thú đại nhân, ngươi bây giờ có phải là đang rất đau đớn không, lục phủ ngũ tạng nhà ngươi có phải là đã bị xáo trộn rất khó chịu a?" Nghe Đoạn Vân vừa nói như vậy, ma thú đột nhiên cất đầu ngước lên, giọng nói thều thào vẫn còn nghẹt ở mũi hỏi lại: "Ngươi làm sao mà biết được? Ta bây giờ đúng là rất khó chịu, trong bụng nóng như đốt lửa và dạ dày thì co bóp rất đau!"

Đoạn Vân cẩn thận tính toán trọng lượng của ngưu đầu, sợ là không dưới ba ngàn kg. Nó nằm thì đã cao tới ba thước, nếu đứng lên chắc ít nhất cũng phải cao tới sáu, bảy thước. Đoạn Vân cười nói với vẻ thích thú: "Nói đi, ngươi là ma thú gì thế, tai sao lại bị bộ đội săn bắt nô lệ bắt giữ được?"

Ngưu đầu yếu ớt trả lời: "Ta đây chính là thất cấp ma thú 'Cuồng Bạo Hỏa ngưu', ngày đó ta và một tên thất cấp Bạch lang đánh nhau, mặc dù ta to lớn hơn hắn nhiều nhưng ta đánh không lại được hắn, bị hắn đả thương, rồi bị một đám người xấu phát hiện ra. Bọn chúng dùng dây quăng tới trói chặt lấy người ta, rồi vần ta tới nhốt vào cái ***g sắt lớn khóa lại, còn không cho ta ăn uống nữa!"

Nghe "Lão ngưu" (... không, nghe ngữ khí của hắn hẳn chỉ là một "Tiểu ngưu" mà thôi) kể lại, Đoạn Vân tự dưng nổi lên ý nghĩ mình là người thứ nhất đi tới thế giới này trong một buổi tối mà hình như đúng là mình đã chứng kiến một trận đánh nhau giữa hai con trâu và sói! Vì vậy Đoạn Vân bất giác hỏi: "Ngươi và tên Bạch lang đánh nhau có đúng là thời gian hai tháng trước và vào một buổi tối không?"

"Ngươi biết tối đó à?" Thất cấp Cuồng Bạo Hỏa ngưu giật nảy người lên!

Đoạn Vân cười cười, đây thật là duyên phận a!

Đoạn Vân hỏi tiếp: "Ngươi có nghĩ là thân thể bị thương rất khó chịu không?"

"Có!"

"Ngươi muốn hay là không muốn mỗi ngày đều được ăn no căng bụng?"

"Muốn!"

"Ngươi muốn hay là không muốn trở thành sủng thần Ma thú của riêng gia tộc ta?"

"Muốn! Ê... cái gì? Thế thì không được!"

"Tại sao? Trở thành sủng thần Ma thú của riêng gia tộc ta có rất nhiều lợi ích và đãi ngộ tốt, có thể tha hồ ăn no, ngủ ngon, hơn nữa không ai dám coi thường, khi dễ ngươi nữa. Thật không ngờ nhà ngươi lại không đồng ý! Ngươi phải biết rằng bây giờ ngươi đã là nô lệ của ta, ngươi bắt buộc phải tuân lệnh ta chứ! Không những như thế, nếu ngươi không nghe lời ta thì ta sẽ không thèm trị thương cho nhà ngươi nữa, mặc kệ nhà ngươi, thế thì ngươi chết là cái chắc. Rồi sau đó, những gì của ngon vật lạ và cả sự tự do thiêng liêng trân quý đang chờ đón ngươi kia kìa, tất cả bất cứ điều gì cũng không có nữa!" Đoạn Vân tiếp tục vừa đánh vừa xoa.

"Ấy kìa kìa, được rồi! Ta đồng ý làm sủng thú của ngươi, bất quá ngươi phải cho ta tiền cơ. Hì hì cũng không nhiều lắm đâu, cho ta một tháng mười, à không, hai mươi kim tệ nhé?" Đầu Ngưu kia làm ra vẻ bản thân mình có giá lắm.

"Mười kim tệ?" Đoạn Vân rất là kỳ quái, tại sao tên tiểu tử này lại kỳ kèo, nằn nì mặc cả tiền nong cái gì thế! Nhưng Ước Hàn đã lập tức tiến đến thầm thì bên tai hắn: "Thiếu gia, sủng thần ma thú nếu phục vụ cho nhân loại phải nói đến giá cả tiền tài đầu tiên đấy, đây là quy củ rồi!"

Tên đầu ngưu kia thấy Đoạn Vân có vẻ nghi hoặc chần chừ, vội vã cải biến: "Vậy thì năm thôi vậy!"

"Ừm?" Đoạn Vân lại càng kinh ngạc, nó như thế nào mà lại tự động giảm giá thế?

"Hai nhé? Mà không thể thiếu một đồng tệ nào được đâu, ta biết chắc chắn có một con nhện Tri Chu ma thú cũng như thế này mà nhận được bốn kim tệ mỗi tháng cơ đấy!" Tiểu Ngưu này hiển nhiên đã rất nóng nảy, sốt ruột.

"Không được!" Dừng một chút, thấy tiểu Ngưu lộ rõ ánh mắt thất vọng ảm đạm, Đoạn Vân mới nói tiếp: "Mỗi ngày ta cho ngươi... mười kim tệ, trở thành Gia Tộc Đệ nhất Ma sủng của ta, và ta chính thức ban cho ngươi một mỹ danh đặc biệt, chính là 'Ngưu Ma Vương'!" Đoạn Vân đã từng đau đầu vắt óc cả nửa ngày trời cũng không lòi ra được cái tên gì hay hơn, oách hơn, đành phải dùng cái tên này vậy.

Như tiếng sét nổ giữa trời quang, tiểu Ngưu ngây ra một lúc mới lắp ba lắp bắp tính tính toán toán: "Một ngày... mười kim tệ!?? Như vậy một tháng là bao nhiêu nhỉ? Để ta tính đã, một ngày là mười, như vậy hai ngày là hai mươi này...à...!" Xem ra tên Ngưu Ma Vương này chỉ số IQ hay là trí thông minh không phải là cao lắm, bất quá hắn cho dù ngu ngốc cũng biết ra là một ngày mười kim tệ so với một tháng chỉ nhận được có hai là cách xa nhau nhiều lắm.

Đoạn Vân cũng không quá để ý về phương diện này, như vậy người này, à không, tên ma thú này, quan trọng là cách sử dụng như thế nào để ngày sau khai thác hắn có được hiệu quả tốt nhất. Bỏ ra có vài kim tệ mà có được sự phục vụ của một con ma thú thực lực tương đương với Đại kiếm sư, thực sự là quá rẻ mà!

"Tốt lắm, để sau này ngươi hãy tính toán tiếp a! Còn bây giờ muốn sức khỏe hồi phục nhanh chóng thì hãy cầm lấy hoàn thuốc này mà ăn đi!" Đoạn Vân đưa ra một hoàn Tẩy Tủy Đan, nhưng rồi nghĩ tới Ngưu Ma Vương này to đùng bát đại như vậy nếu chỉ ăn một hoàn chắc là không đủ thế nên xuất ra hai hoàn. Kể ra chiếu theo công dụng của từng hoàn thuốc mà tính vào thể tích của tên khổng lồ này thì mười hoàn cũng chưa chắc đủ. Đơn giản là, chỉ cần cấp cho mười hoàn thuốc dược, nói đi nói lại thì cứ ăn cũng không có gì là không tốt cả. Loại thuốc này cũng chỉ mất vài ngày là chế luyện ra được, dù sao ở đây cũng là cả một thế giới thừa mứa nguyên liệu dược tài mà!

"Ngưu Ma Vương! Ngươi hãy cầm lấy mười hoàn thuốc này mà dùng đi. Sau khi phục dụng xong thì thực lực của ngươi sẽ tăng cao thêm, ngươi cũng đừng bất ngờ quá. Còn có điều này nữa, ngươi sẽ thấy hiệu quả tức thì, hơn nữa thuốc dược vào trong cơ thể nhà ngươi sẽ làm bài tiết ra hết những gì uế tạp trong cơ thể sẽ khiến cho nhà ngươi rất là bẩn thỉu hôi tanh đấy! Đợi ta gọi bốn tên Cự tượng đến giúp tắm rửa cho nhà ngươi. Tắm rửa kỹ vào, tắm xong sạch sẽ đẹp trai trắng trẻo rồi mới được ăn cơm, có hiểu không? Thuốc quý cũng không nên lãng phí quá, nhưng mà chỗ này đáng giá tới mấy trăm vạn kim tệ a!" Đoạn Vân tiện tay đút thuốc vào mồm Ngưu Ma Vương, thế là mười hoàn Tẩy Tủy Đan trân quý trôi tuột xuống dạ dày tiểu Ngưu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - truyenfull.vn

Ngưu Ma Vương liếm liếm đôi môi tều, trở về chỗ cũ, nhưng rất nhanh phản ứng sốc quá làm méo mó cả mặt mày: "Cái gì? Mấy trăm vạn kim tệ? Chủ nhân a, ta đây vừa ăn mấy trăm vạn sao? Ôi mẹ đẻ thân yêu của ta ơi! Ta đây loáng cái đã ăn mất những mấy trăm vạn kim tệ! Ta đây từ khi nào đã trở nên một tên phá gia chi tử hoang đàng xa xỉ như vậy nhỉ? Chủ nhân... híc, ta đây biết rồi, ta đây sẽ tắm rửa sạch sẽ! Nhưng này, có thật là tăng cao thực lực không đấy? Ấy chủ nhân, ngươi đừng đi a! Ta đây khi nào thì được ăn cơm a? Chủ... chủ nhân a!"

Cứ như vậy, đệ nhất Ma sủng của Đoạn Vân cứ như vậy mà à uôm ầm ĩ, cứ như thế mà được sinh ra!

Bình Luận (0)
Comment