Bá Y Thiên Hạ

Chương 276

Đoạn Vân vừa ra ngoài, lúc này có cảm giác cả người rất không tự nhiên. Nhìn lướt qua, hắn phát hiện nguyên lai là đám thủ hạ dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái đánh giá mình.

- Làm sao vậy? Trên người ta có kim tệ hả? Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?

Đoạn Vân hỏi vẻ khó hiểu.

- Lão Đại, ngày nào đó ta cũng chết thử một lần nhé. Dù sao ngươi cũng có thể cứu ta sống lại mà! - Đạt Nhĩ Ba nói loảng xoảng.

- Lão Đại, hôm nào ngươi cho ta thể nghiệm mùi vị tử vong một chút nhé?

Tiểu Phi Hiệp nhìn nhìn Đoạn Vân rồi cười rất đều giả!

- Ài chà, vốn dĩ tưởng là chúng ta bị tổn thất thảm trọng! Nhưng xem ra, cũng không bị tổn thất gì hết.

Tiểu Phì Tử mũm mĩm cố tình dụi dụi con mắt không hề buồn ngủ, còn giả vờ ngáp một cái nữa.

Đoạn Vân trợn mắt, nói:

- Các ngươi muốn chết thì dễ ợt. Cứ vươn cái cổ ra cho người ta chặt đầu là xong! Lúc đó chờ xem ta có cứu được các ngươi không! Chưa thấy ai như các ngươi, lại còn muốn chết thử nữa chứ! Bây giờ, năm mươi Thần Long cấp mười một trung giai Thần Long đảo, sau một trận chiến toàn bộ đều đã chết. Tuy nói ta có thể cứu sống một người, nhưng năm Thần Long bị chặt mất long đầu đã chết vĩnh viễn rồi! Hơn nữa, thực lực sáu Thần Long mà ta cứu sống đã bị hạ xuống một bậc vì sinh mạng năng lượng đã lưu thất! Như vậy còn không xem là tổn thất sao?

- Lão Đại, tên Thần Long đầu tiên trong vòng nửa giờ đại lục đã khôi phục tới cấp mười một trung giai rồi! - Phì Tử cười nói với Đoạn Vân.

Nghe thế, trên mặt Đoạn Vân mới xuất hiện nụ cười phảng phất. Ừm, không tệ lắm! Nhưng nghĩ tới năm đầu Thần Long đã chết, trong lòng Đoạn Vân vẫn cảm thấy rất khó chịu!

- Chủ nhân, có gặp sứ giả hải tộc không? - Âu Đặc Tư hỏi Đoạn Vân.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói:

- Gặp!

Chẳng mấy chốc, Bắc Hải tam Hải vương Mạc Khắc Tây Tư đã được đưa tới Thần Long đảo đại điện. Mạc Khắc Tây Tư là một nam nhân nhìn qua rất có nam tính. Hắn làm cho người ta có cảm giác rất lạ. Không phải uy mãnh như Ba Lạp Cương, cũng không giống Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ đẹp trai tiêu sái. Mạc Khắc Tây Tư làm cho người ta có một loại cảm giác đây là một nam nhân ổn trọng, thành thục đầy nam tính!

- Ngươi là con rể Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc, tam Hải vương Mạc Khắc Tây Tư hả? - Đoạn Vân hỏi vẻ uy nghiêm.

Tam Hải vương Mạc Khắc Tây Tư dùng ánh mắt khó tin đánh giá Đoạn Vân, sau đó nói với thanh âm rất hùng hậu:

- Không tệ, ta chính là Mạc Khắc Tây Tư! Lần này đến đây, là muốn …

- Không cần nói nhiều! Mau thả người! Trong vòng một giờ đại lục lập tức làm ngay. Bằng không, Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ sẽ trở thành vong hồn đầu tiên dưới đao của ta!

Không đợi Mạc Khắc Tây Tư nói hết ý, Đoạn Vân lúc này đã đưa ra ngay yêu cầu của hắn, nói với giọng uy hiếp.

- Đoạn Vân đại nhân, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến tương lai của cả đại lục sao?

Không để ý đến sự uy hiếp của Đoạn Vân, Mạc Khắc Tây Tư vẫn tiếp tục nói với Đoạn Vân, ngữ khí hắn tựa hồ như muốn nhắc nhở Đoạn Vân.

- Hừ! Đại bộ phận cao thủ hải tộc các ngươi đang nằm trong tay ta. Ta mà sợ các ngươi sao? Thù giết năm mươi Thần Long, Đoạn Vân ta nhất định phải báo! - Đoạn Vân nói.

- Đoạn Vân đại nhân, nếu không phải ngươi xuống tay với hải tộc cao thủ trước thì mâu thuẫn giữa các ngươi và hải tộc chúng ta cũng sẽ không phát triển tới bước này. Hơn nữa, số hải tộc chết trên tay ngươi, đâu chỉ có năm mươi người?

Mạc Khắc Tây Tư phản bác.

Nghe thế, Đoạn Vân cười lạnh nói:

- Không tệ! Đích xác đã không ít hải tộc chết trong tay Đoạn Vân ta! Lần trước tổng cộng có một trăm hai mươi hải tộc mò đến Á Cương thành của ta tìm phiền toái, đều đã bị tiêu diệt. Nhưng, họ chết trong lúc quyết đấu! Họ bị chết cũng bình thường thôi. Nhưng, năm mươi Thần Long của ta lại bị lực lượng chung đoan cường đại nhất hải tộc các ngươi đánh lén sát hại! Hai việc này khác xa nhau. Nói vậy không cần ta nhiều lời, ngươi cũng nhất định hiểu rồi!

Nghe Đoạn Vân nói thế, Mạc Khắc Tây Tư nói vẻ không quan tâm:

- Dù sao người cũng chết ở trong lãnh địa của ngươi. Ngươi nói thế nào mà chẳng được! Lần này ta phụng mệnh thủy mẫu đại nhân đến đây nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi thả hải tộc chúng ta ra, chúng ta có thể thả Ny Khả công chúa của các ngươi. Hơn nữa, chúng ta lập tức triệt quân! Còn vùng ven biển vẫn có thể là lãnh địa dành cho Thần Long bộ tộc.

Nghe thế, trong lòng Đoạn Vân không khỏi cười vào sự ngây thơ của hải tộc! Mẹ kiếp, bàn tính của các ngươi gảy kêu thật đó! Dùng một Ny Khả mà muốn đổi toàn bộ chung đoan hải tộc. Hơn nữa, còn đại ngôn bất tàm nói đem vùng ven biển vốn đã là của bổn thiếu gia rồi cấp cho bổn thiếu gia! Đoạn Vân tự nhận mình đã là một tên vô sỉ nhất rồi, không ngờ hôm nay gặp được một tên còn vô sỉ hơn. Hắn bật cười nói:

- Ngươi nói tất cả chung đoan hải tộc hả? Trong tay ta có năm đại hải vương của Bắc Hải, Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc, Đông hải Sa Ngư Hoàng, tam đại cao thủ cấp mười hai của Đông hải, ngoài ra còn một trăm hai mươi hải tộc võ sĩ cao cấp của Đông hải!

- Đoạn Vân đại nhân tựa hồ quên một người, Nhân Ngư công chúa Ngải Vi Nhi của chúng ta! - Mạc Khắc Tây Tư nhắc nhở Đoạn Vân.

Đoạn Vân ra vẻ sực nhớ ra, nói:

- À, được rồi, còn có mĩ Nhân Ngư Ngải Vi Nhi! Ngươi vừa nói Ngải Vi Nhi, ta mới nhớ tới một việc. Khi hải tộc các ngươi lần đầu tiên đến Á Cương thành, Ngải Vi Nhi còn mang theo mười tên cao thủ cấp mười một nữa! Ta nhớ rất rõ ràng, lúc trước có một siêu cấp cao thủ cấp mười một còn dám dùng uy áp ép lên đám thủ hạ của ta nữa! Ừm, không tệ, cám ơn nhắc nhở!

- Đoạn Vân đại nhân có dị nghị gì về đề nghị của chúng ta không? - Mạc Khắc Tây Tư vẫn dùng ngữ khí đều đều hỏi Đoạn Vân.

- Không có, không có dị nghị gì! Đề nghị của ngươi cũng tốt. Chúng ta cứ làm như vậy đi!

Đoạn Vân lúc này đột nhiên đồng ý ngay.

Thấy Đoạn Vân sảng khoái như thế, Mạc Khắc Tây Tư lại cảm thấy hơi nghi hoặc! Hắn nguyên vốn tưởng rằng, dùng một Ny Khả công chúa đổi lấy cả chung đoan hải tộc khó mà có thể thuyết phục được Đoạn Vân! Thủy mẫu từng dặn dò hắn, nhất định phải lấy Ny Khả tận lực đổi vài hải tộc về. Thủy mẫu cũng nói, có thể đổi hai thì hai, có thể đổi một thì lấy một! Nhưng tình huống bây giờ, tựa hồ hoàn toàn không giống trong dự tính ban đầu.

- Đoạn Vân đại nhân, không biết lời này của ngươi có thật không?

Mạc Khắc Tây Tư có vẻ đã hoàn toàn lúng túng.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Thật chứ, tuyệt đối là thật! Ba Nhĩ Hi Đặc, đã chết, thi thể cũng có thể hoàn lại cho các ngươi! Việc này, ta xin thanh minh trước, Ba Nhĩ Hi Đặc không phải là ta giết! Cái chết của hắn không hề có liên quan gì đến Đoạn Vân ta! Ngươi không tin có thể đi mà hỏi Nhân Ngư thái tử Ốc Đặc Nhĩ của các ngươi. Còn đối với Ốc Đặc Nhĩ, Ba Lạp Cương, tam đại cao thủ hải tộc cấp mười hai của các ngươi...À! Còn có hải vương Bắc Hải, trên một trăm cao thủ cấp mười một, Đoạn Vân ta cũng sẽ trả hết cho các ngươi!

- Đoạn Vân đại nhân, ngươi đã thức thời như thế. Chúng ta cũng sẽ không so đo mâu thuẫn với ngươi nữa! Chỉ cần thái tử điện hạ có thể chứng thực cái chết của Bắc Hải Hải Hoàng không quan hệ gì với ngài, chúng ta cũng có thể làm bằng hữu! Đoạn Vân đại nhân, ta sẽ đem tin này cáo cấp cho thủy mẫu đại nhân, để lão nhân gia không phải lo lắng!

Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Đoạn Vân đã hứa thả người, xem ra sứ mạng của mình đã hoàn thành rồi.

- À, được rồi, ta quên một việc!

Đoạn Vân đột nhiên nhớ ra việc gì, nói.

- Chuyện gì? - Mạc Khắc Tây Tư hỏi vẻ kỳ quái.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Ta không thể hoàn lại Vi Nhi cho các ngươi!

- Vì sao? Vì sao Đoạn Vân đại nhân lại không giữ lời như thế?

Mạc Khắc Tây Tư có chút tức giận. Lúc này hắn cũng không ngờ. Dùng một Ny Khả, đổi lấy một đoàn cao thủ hải tộc, quả đây là một vụ mua bán bất bình thường.

Đoạn Vân cười nói:

- Việc này … Hải vương đại nhân đừng tức giận! Ta và Vi Nhi đã tư định chung thân rồi! Chúng ta chỉ còn có một việc chưa làm thôi! Ta cùng với Vi Nhi, cái gì cần sờ thì đã sờ, chỗ nào cần hôn thì đã hôn, chỉ chưa làm hành lễ vợ chồng thôi! Việc này, ngươi ngẫm lại xem, các ngươi dùng một Ny Khả, đổi cả một đoàn chung đoan hải tộc như vậy. Vụ mua bán này tính sao thì các ngươi cũng đã có lời rồi! Ta chỉ muốn một người Vi Nhi mà thôi, các ngươi chắc không đến cả việc này cũng không đáp ứng đó chứ? Nếu nói như vậy, những gì ta nói trước đây xem như chưa nói vậy!

- Được! Vi Nhi có thể tạm thời lưu lại chỗ của ngươi. Nhưng những người khác …

- Những người khác, các ngươi cứ đưa người tới Á Cương thành của ta là được! - Đoạn Vân cười nói.

- Đoạn Vân đại nhân, vì sao phải tới Á Cương thành của ngươi? Ngươi trực tiếp thả người không được sao!

Nghe thế, Mạc Khắc Tây Tư rất khó xử. Nói thật, trên đại lục, hải tộc quả thật rất kiêng kị Đoạn Vân! Dù sao một khi rời biển rộng, cao thủ hải tộc sẽ chịu những hạn chế nhất định. Hơn nữa khi các hải tộc cao thủ tác chiến trên bộ, chắc chắn sẽ có một chút không thích ứng!

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không dám sao? Ngươi nói các ngươi không sợ gì mà? Các ngươi nhiều cao thủ như vậy, thực lực rất kinh khủng mà! Ở địa bàn Thần Long đảo của ta mà còn trong một thời gian ngắn giết chết năm mươi Thần Long có thực lực thuộc loại tốt nhất của Thần Long đảo! Các ngươi mắc gì phải sợ Đoạn Vân này chứ?

- Đoạn Vân đại nhân, điều kiện này ta không thể hứa được! Dù sao hải tộc chúng ta vẫn chưa biết hết về ngươi. Hơn nữa, ngươi từng bắt đi của hải tộc chúng ta rất nhiều chung đoan cao thủ. Nếu lúc này, chúng ta tùy tiện phái cao thủ tiến đến lãnh địa của ngươi, chúng ta làm sao biết được sẽ không lọt vào âm mưu của ngươi? - Mạc Khắc Tây Tư phản đối.

Các cao thủ gia tộc lúc này xem ra đã hoàn toàn sáng tỏ. Khi Đoạn Vân hứa phóng thích toàn bộ cao thủ hải tộc, họ cơ hồ không tin vào tai mình nữa! Đối với Đoạn Vân lão Đại, đám thủ hạ này đã hiểu hắn quá rõ. Đầu tiên họ biết, Đoạn Vân tuyệt đối không phải một người hại mình lợi người! Nếu muốn lão Đại làm gì đó có hại cho mình, trừ phi là mỹ nữ, nếu không, chẳng hề có gì làm hắn suy chuyển được phương châm sống của mình cả!

Nhưng Đoạn Vân lúc này đưa ra điều kiện như vậy quả đã làm cho đám chung đoan gia tộc mở rộng tầm mắt!

- Đã như vậy, chúng ta sẽ sửa địa điểm trao đổi người ở ngay chỗ này cũng được! - Đoạn Vân cười nói.

- Được, Đoạn Vân đại nhân quả nhiên là người sảng khoái! - Tam Hải vương Mạc Khắc Tây Tư lớn tiếng nói.

Cười cười quỷ dị, Đoạn Vân nói lạnh lùng:

- Nhưng, ngươi chỉ là một tên hải vương nho nhỏ mà dám độc thân tiến vào Thần Long đảo cao thủ nhiều như mây này, tựa hồ cũng không có xem Trung Hoa gia tộc vào mắt nhỉ!

Nghe thế, Mạc Khắc Tây Tư rất hoảng sợ nói: Nguồn tại http://truyenfull.vn

- Đoạn Vân đại nhân, ta chỉ là một sứ giả, chỉ là một người truyền lời thôi. Xin đại nhân đừng làm khó ta!

Đoạn Vân cười cười, nói tiếp:

- Ta không làm khó ngươi! Nhưng ta nghe nói, lần trước trong lần tập kích Thần Long đảo, ngươi tựa hồ có biểu hiện rất tốt! Năm mươi Thần Long, không biết ngươi giết bao nhiêu đây? Âu Đặc Tư, Đạt Nhĩ Ba Đạt Nhĩ Khắc, thay ta hảo hảo chiếu cố hắn đi!

- Rõ, chủ nhân ( lão Đại )!

Đoạn Vân vừa ra lệnh xong, Âu Đặc Tư và hai hắc long lao thẳng vào vị hải vương đáng thương này. Thần Long đảo, tuy là hải giới, nhưng dù sao không phải là biển rộng, hải tộc lên đảo, thực lực chắc chắn bị hạn chế ít nhiều. Ở đây, bất kỳ một trong số năm ma sủng đều có thể đánh bại tên tiểu ngư này, chứ đừng nói là chiến lực cường hãn như Âu Đặc Tư và Đạt Nhĩ huynh đệ ba người liên thủ. Mạc Khắc Tây Tư đáng thương, ngày xưa vốn là tam Hải vương, bây giờ trở thành đối tượng để đối phương thay nhau đánh đấm. Vài phút sau, Mạc Khắc Tây Tư đã bị đánh đến phải hiện nguyên hình … bạch tuộc!

Sướng chưa? Ai bảo ngươi trông tuấn tú như vậy làm gì!

Bình Luận (0)
Comment